Mang thai đến tháng thứ tư, Hoắc Nhĩ Phi rõ ràng cảm giác bụng mình nổi lên, hơn nữa gần đây ăn gì ói cái đó, nghe vị thịt đã không muốn ăn gì rồi,chỉ muốn ói, ói đến ngay cả mật đắng cũng sắp phun ra.
Nhưng Đoạn lưu manh và vú Trần luôn ép cô ăn này ăn kia, nói muốn ăn thức ăn cónhiều dinh dưỡng, tốt cho bé cưng trong bụng, phiền chết được!
Ban ngày cô luôn rất sung sướng, không nhìn ra chút khác thường nào. Chỉ có đến buổi tối, trở về trong phòng, cô mới có thể tháo bỏ tất cả đềphòng, cuộn tròn mình ngồi trên giường khóc nức nở, gần đây phản ứng nôn nghén đặc biệt lợi hại, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi, nằm khôngthoải mái, ngồi xuống cũng khó chịu, cô cảm thấy mình sắp hỏng mất...
Mỗi khi đêm tối phủ xuống, cô sẽ nhớ cha mẹ, nhớ nhà, nhớ đến tất cả ở thành phố L...
Hongkong tháng mười hai, vẫn không cảm thấy mùa đông, lúc ăn cơm tối, Hoắc NhĩPhi nhìn thịt cá đầy bàn, chỉ cảm thấy một chút khẩu vị cũng không có,cô ép mình định bới vài miếng cơm, rồi một mình đi vườn sau.
Côbiết ở phía đông có một bể bơi hình bầu dục, đáy bể trải gạch men trangtrí đầy màu sắc, màu xanh, màu lam đan xen trải ra, khiến nước bể bơicàng thêm trong suốt.
Nhưng cô thích chỗ phía tây hơn, nền gỗ,cầu nhỏ, nước chảy, lùm cây, cây cọ, đường lót đá hoa văn làm nổi bậtlên cảnh trí xinh đẹp của mẹ tự nhiên, như một bức tranh sơn dầu xâmnhập lòng người, có một vẻ đẹp mông lung ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-tinh-tong-giam-doc-ac-ma-rat-diu-dang/553763/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.