Chương trước
Chương sau
Kết quả đương nhiên của say rượu là đầu đau muốn nứt, tối hôm quay hai người gần như chạy như bay suốt dọc đường về nhà, liên tiếp vượt qua nhiều đèn đỏ, thật đúng là thoải mái ngây người! Đã lâu không có hành động tùy ý như vậy!
Song khi Thư Yến Tả mở mắt ra, cảm nhận được ánh mặt trời sặc sỡ nhiều màu sắc ngoài cửa sổ thì phản ứng đầu tiên trong đầu óc anh là: Mèo nhỏ thế nào đây?
Hoắc Nhĩ Phi rất tức giận, tại sao người đàn ông ác ma kia luôn có thể để người tiêm cho cô, không để cho cô biết, không phát hiện đã ngủ, chẳng lẽ không phạm pháp sao! Tức chết!
Sáng sớm, cô yên vị trên giường nổi nóng, vứt tất cả đồ có thể vứt bên tay, nếu ai dám đi vào, cô lập tức cầm bất kỳ đồ gì trong tay ném qua, cho dù là vật nặng có thể đập chết người, cô cũng không quan tâm, cô tình nguyện ngồi tù cũng còn tốt hơn sống bên cạnh ác ma đó nhiều.
Lúc Thư Yến Tả đi vào, Hoắc Nhĩ Phi không hề nghĩ ngợi cầm một ly trà bên cạnh ném tới, gần như dùng hết hơi sức toàn thân, với một người đạt tới cấp đai đỏ Taekwondo mà nói, sức lực tuyệt đối có.
Máu tươi lập tức chảy xuống từ trán Thư Yến Tả, kết hợp với lạnh lùng trong mắt anh, có một kiểu khát máu khác biệt.
“Em, chán, sống, rồi!” Anh cắn răng nặn từng câu từng chữ.
Hoắc Nhĩ Phi hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Thư Yến Tả sải bước đi tới, dùng lực mạnh quay đầu cô lại, hung hăng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt ấy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nhưng Hoắc Nhĩ Phi không phải ngồi không, ai người cứ hung dữ nhìn nhau chằm chằm như vậy, ai cũng không chịu yếu thế.
Cứ như vậy sau năm phút.
“Tôi muốn em bình yên sinh đứa bé này.”
“Tôi không muốn!”
“Em không có quyền từ chối!”
“Tôi dù chết cũng không cần!”
“Chỉ cần em bình yên sinh đứa bé này, tôi, sẽ để cho em tự do.” Thư Yến Tả giống như suy tính thật lâu, mới nói ra một câu tiếp theo.
Hoắc Nhĩ Phi hơi không dám tin nhìn anh ta, anh ta vừa mới nói cái gì? Cho cô tự do? Ác ma cũng sẽ tốt bụng như vậy?
“Tôi không tin lời anh, phải có chứng từ chứng minh.” Cô quật cường nói.
“Chứng từ? Chứng minh? Lời của tôi chính là chứng minh có hiệu lực nhất, em không cần khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!” Thư Yến Tả trong cơn giận dữ, người phụ nữ này, cũng quá không biết điều! Anh đã làm nhượng bộ lớn như vậy, rốt cuộc cô còn muốn như thế nào!
“Sao tôi biết được sẽ không giở quẻ, ngộ nhỡ sau khi tôi sinh đứa bé, anh lại không cho phép tôi rời đi, vậy tôi phải làm sao?” Hoắc Nhĩ Phi kiên trì ý nghĩ của mình.
“Em! Quả thật không biết sống chết!” Lồng ngực Thư Yến Tả phập phồng kịch liệt, anh hít vào một hơi thật sâu, khẽ híp nửa tròng mắt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ gan lớn này.
Hoắc Nhĩ Phi vẫn không chịu yếu thế, sao có thể tin tưởng lời ác ma, mặc dù cô rất ngốc, nhưng không thể lại bán chính mình một lần! Cô phải kiên cường.
“Rầm!” Tủ đầu giường bị một quyền của Thư Yến Tả đập thành vết nứt, máu tươi lẫn vào bụi gỗ rơi xuống.
Ánh mắt anh phức tạp liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi, “Rầm” một tiếng sập cửa rời đi.
Hoắc Nhĩ Phi mím chặt môi, vừa rồi bị ánh mắt kia của ác ma làm cho rung động, thở dài một hơi, sao có thể!
Tự do! Nếu quả thật chỉ cần cô sinh đứa bé này ra mà có thể đổi lấy tự do, như vậy, cô đồng ý.
Buổi tối chừng chín giờ, Đoạn Tử Lang mệt mỏi đi vào, tròng mắt dưới kính viền vàng hiện đầy tia máu.
Không nói một lời ngồi trên ghế sa lon, đưa bản thỏa thuận cho Hoắc Nhĩ Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.