Chúa Phiêu đứng ngây ra nhìn chằm chằm An Việt, nếu bây giờ ông từ chối chắc chắc người dân dưới trướng ông sẽ gặp nguy hiểm. Ông hướng mắt về phía Cẩn.
Cẩn hiểu ý, lúc này cậu cần phải làm gì đó, liền bước tới, vươn tay ra cử chỉ: “Thưa cha người đừng lo, An Việt thương con thật lòng, xin hãy để bọn con tới với nhau.”
An Việt nhíu mày nhìn những cử chỉ Cẩn đang làm với cha mình, trong những năm hắn đi vắng có phải Cẩn đã thay đổi điều gì đó không.
Lúc này hắn nghe thấy Chúa Phiêu hỏi lại: “Con tình nguyện và không bị ngài ta ép buộc?”
Cẩn lại làm cử chỉ: “Vâng thưa cha, con tình nguyện đi cùng người này.”
An Việt khó chịu, bây giờ hắn mới hiểu những cử chỉ ấy thì ra là cách Cẩn giao lưu với người khác chứ không phải là những động tác múa vô nghĩa. Hắn cảm thấy bực mình, tại sao tất cả đều hiểu chỉ riêng hắn là ngu ngơ không biết gì!
Chúa Phiêu thở phào, trong lòng ông vẫn rất khó chịu vì phải gả con trai đi, nhưng con rể tương lai quá mạnh ông không có quyền từ chối, vì thế chỉ đành bất lực cầu mong tình yêu của hai đứa là thật, như vậy con trai mình mới không bị thiệt thòi.
Ông vươn tay nắm tay Cẩn, đưa về phía An Việt: “Chúa An, ta giao con trai ta cho ngài, nếu tương lai ngài làm nó đau khổ, dù có phải bỏ cái mạng già này ta cũng sẽ liều mạng với ngài.”
An Việt mỉm cười, nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-nam-chinh-trong-tieu-thuyet/2624010/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.