Kinh nghiệm của Giang Duyên nhiều hơn so với Bảo Tích. Tiểu My cảm thấy cô ấy là người có thể giúp cô ta lên tiếng. Cho nên ban đầu đã tìm Giang Duyên giúp đỡ trước. Nhưng mà Giang Duyên từ chối thẳng. Không nói đến việc này không liên quan đến mình. Chuyện này cũng quá hoang đường hà tất gì phải ôm lên trên người mình.
Bảo Tích nghĩ thông suốt khúc mắt ở trong đó, gật đầu một cái:
- Em vẫn chưa tìm được cơ hội.
Ngừng một giây, cô lại nói:
-Thôi. Bỏ đi, không đưa nữa!
Giang Duyên kề sát tai cô:
-Em không dám sao?
- Đúng, không dám.
Bảo Tích kéo khóe miệng cười kì quái.
-Nhỡ anh ta nổi đóa lên ngay trên máy bay thì em không có lỗ nào chui xuống.
Nhỡ như người ta cho là cô đưa thư tình cho anh thì làm thế nào?
-Làm sao anh ta biết được? Chuyện này cũng không phiền hà gì. Một lát nữa máy bay tắt đèn thì lặng lẽ với tay bỏ lên phía trên, cũng không ai biết.
Giang Duyên vừa nói như vậy, nỗi lo lắng trong lòng Bảo Tích rất nhanh đã qua đi. Hình như cũng có chút đạo lý.
Nếu đưa ra trước mặt, Hoàng Kỳ sẽ hiểu lầm cô, cảm thấy cô đang câu dẫn anh ta. Chuyện này Bảo Tích giải thích thế nào đây, nói gì người khác chắc chắn cũng không tin.
Cô chỉ có thể lén bỏ lá thư này lên người anh ta, đợi khi anh ta tò mò đọc thấy được nội dung, anh ta sẽ tự hiểu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969471/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.