Hoàng Kỳ lại bất tri bất giác đi về phía trước. Anh không chớp mắt nhìn người con gái đang đi ra khỏi cánh cửa, bóng dáng ngày càng rõ ràng. Cô mặc chiếc quần màu đen, bị gió thổi làm dán chặt vào đôi chân, mỗi bước chân bước cũng rất gọn gẽ nhanh nhẹn.
Rõ ràng biết là cô đang nhìn mông lung. Nhưng khi khoảnh khác chạm phải ánh mắt cô, ảo giác nối tiếp làm cho Hoàng Kỳ cảm giác hô hấp bị kiềm hãm. Gương mặt này... quen quá. Nhưng anh không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu. Chỉ có Kỳ Dương là mặt đơ ra, há hốc mồm đến nỗi một quả trứng gà nhét vào cũng lọt. Erena chính là Bảo Tích? Sao có thể?
Vĩnh Khang ở một bên đột nhiên mở miệng gọi:
-Phó chủ tịch. Người đã đến rồi.
Hoàng Kỳ gật đầu, xoay người đi về phía trước:
-Chào cô, tôi là Hoàng kỳ của Hoàng Anh. Mừng cô gia nhập tập đoàn.
-Chào anh, tôi là Erena. Tên tiếng việt của tôi là Bảo Tích.
Bảo Tích? Cái tên này... nghe quen quá. Nhưng anh cũng lười nghĩ. Nhớ không ra thì thôi.
-Cô muốn về tập đoàn trước hay là...
-Phó chủ tịch. Hôm nay là thứ bảy. Hoàng Anh không khó khăn đến nỗi bắt một người mới chân ướt chân ráo như tôi phải tăng ca vào thứ bảy chứ?
Hoàng Kỳ thất thố:
-Tôi xin lỗi. Cô ở đâu? Tôi sẽ đưa cô về chỗ ở.
-Không cần đâu. Tôi đã hẹn bạn đến đón. Cảm ơn anh đã chào đón tôi ở đây. Hẹn gặp lại anh vào tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969456/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.