Không bao lâu sau sự kiện của Hoàng Anh, khách hàng liên tục gọi điện đến phòng chăm sóc khách hàng. Các đơn hàng liên tục tăng lên.
Bởi vì hôm tổ chức sự kiện mời đến không ít những vị khách trong các ngành nghề có liên quan và truyền thông, người quen biết của nhân viên tập đoàn cũng không ít. Vì thế mà các bộ phận liên đới bận sấp mặt. Bảo Tích cùng phòng thiết kế tăng ca liên tục.
Ở hoàn cảnh bận rộn như thế, Kỳ Dương vẫn thấp thỏm như cũ, đang đợi bão táp tiến đến. Nhưng mà thẳng đến một tháng sau đó, cơn bão cậu ta đợi vẫn chưa hề xuất hiện. Có lẽ sếp cũng bận sấp mặt như nhân viên với những cuộc hẹn ký hợp đồng và những chuyến công tác nên không còn thời gian tức giận nữa chăng?
Sáng nay Hoàng Kỳ vừa xong chuyến công tác ở Châu Âu một tuần trở về, hiện đang ngồi trong phòng làm việc.
Anh vô thức mở file sơ yếu lý lịch của Bảo Tích ra, xem lại một lần nữa. Bức ảnh chụp trong lý lịch, cùng với hình ảnh cô mặc lễ phục màu đỏ hôm diễn ra sự kiện, dần dần kích thích kí ức của anh.
Lá thư nhỏ có phong bao màu hồng đúng tiêu chuẩn thư tình. Một cô gái mặc đồng phục của Hoàng Anh vì máy bay rung lắc mà ngã ngồi trên người anh. Tất cả chi tiết đều cuồn cuộn tràn ra. Thậm chí, Hoàng Kỳ còn nhớ tới ngày đó trên du thuyền ở sông Thames, anh lấy ra tấm thẻ phòng. “Cho cô một cơ hội.”
Có lẽ lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969411/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.