Chương trước
Chương sau
Bà Hạ Lâm sau khi hỏi thăm con trai một chút, nhận được tin nhắn của Hoàng Kỳ lại càng bực bội hơn.

Làm như bà tình nguyện quan tâm đến Bích Lư lắm vậy. Đây chỉ là bất đắc dĩ bị Bích Nhàn nhờ vả mà thôi.

Sinh nhật năm ngoái của bà Hạ Lâm, Đỗ Kỷ cùng Bích Nhàn dẫn Bích Lư đến tham dự. Đó là lần đầu tiên Hoàng Kỳ và Bích Lư gặp mặt.

Lúc đó Bích Lư còn ngây thơ, nhút nhát, giao tiếp đối đáp có chút ngượng ngùng. Khi theo Bích Nhàn chào hỏi Hoàng Kỳ còn hơi ngại ngùng, nói vài lời lí nhí.

Hoàng Kỳ chỉ biết nhìn cô ta, cười gật đầu phụ họa chứ thực chất có rất nhiều lần anh nghe không rõ cô ta đang nói cái gì. Lịch sự không muốn nói ra chứ anh rất ghét mấy cái kiểu con gái ra vẻ tiểu thư yếu đuối trước mặt mình. Cảm giác giả tạo không chịu nổi.

Mà cảnh tượng này trong mắt Hoàng Vũ cha anh và Đỗ Kỷ trở thành liếc mắt đa tình, càng thấy hai người xứng đôi.

Con cái của hai nhà môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, nếu có thể thành một đôi, đối với hai công ty cũng có lợi rất lớn.

Bà Hạ Lâm không ý kiến gì nhưng muốn bà làm thông gia với Bích Nhàn, bà thật tình không cam tâm.

Cứ tưởng tượng nếu như Hoàng Kỳ và Bích Lư thành một đôi, sau này số lần bà gặp Bích Nhàn sẽ tăng lên.

Suốt ngày tiếp xúc với khuôn mặt giả tạo của Bích Nhàn, cuộc sống sau này của bà thật không hít thở nổi.

Cũng may Bích Lư vẫn luôn ở nước ngoài biểu diễn, Hoàng Kỳ lại bận rộn, muốn tác hợp cũng không có cơ hội. Đã hơn một năm qua đi, hai người gặp nhau cùng lắm có một hai lần.

Chỉ là bây giờ Bích Lư lại muốn về nước lập nghiệp, còn càng lớn càng xinh đẹp. Bà đang lo lắng Hoàng Kỳ sẽ xiêu lòng.

Nghĩ đến điểm này, Hạ Lâm bắt đầu thở dài tự lo lắng cho cuộc sống tương lai của mình, phải cùng Bích Nhàn tham dự lễ kết hôn, cùng nhau tiếp đón khách khứa.

Sau này còn cùng nhau tham gia tiệc tùng, cùng chăm cháu chắt. Thậm chí bà còn phải làm ra dáng vẻ là sui gia thân thiết nữa, cười nói vui vẻ. Cuộc sống này thật sự quá khó khăn.

Rốt cuộc bà đã làm sai cái gì mà phải kết thông gia với Bích Nhàn, phải bằng mặt không bằng lòng với cái khuôn mặt giả tạo kia chứ? Nếu Hoàng Kỳ con trai bà ra mặt từ chối mối hôn sự này, bà nguyện ý ăn chay một tháng để tạ ơn.

---

Mấy ngày sau, trên chuyến bay từ California về Việt Nam, Hoàng Kỳ nghiêng đầu nhìn qua người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Cũng không biết tại sao nhưng bản thân anh có cảm giác bài xích với mùi nước hoa nồng nàn trên người cô ta.



Trên mặt Bích Lư đã lòe loẹt son phấn. Nhưng ở trên máy bay vẫn cứ lúc thì soi gương dặm phấn, lúc thì làm kiểu chụp hình.

Hoàng Kỳ liếc nhìn cảnh này, đột nhiên nhớ tới Bảo Tích.

Cô rất ít khi trang điểm. Cũng không bao giờ dùng nước hoa. Đi bên cạnh cô thường là thoang thoảng mùi sữa tắm hoặc mùi nước xả vương trên quần áo.

Tâm tư của anh đang bay xa, hoàn toàn không biết ý cười trong mắt mình không hề che dấu đang tràn ra ngoài.

Tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều. Anh rút di động ra nhìn, tin nhắn gửi đến cho Bảo Tích từ mười mấy giờ trước còn chưa nhận được trả lời.

Cô đi chuyến bay về nước trước anh. Mặc dù cũng muốn đi về cùng nhưng anh phải chờ Bích Lư cho xong đợt biểu diễn nên phải thêm một tuần nữa mới đi được, lại còn bay qua bay lại mấy thành phố trên đất Mỹ. Anh thở dài.

Có lẽ giờ cô đã đến nơi rồi. Vậy thì sao lại không trả lời anh chứ? Tuy nhiên, anh lại không cảm thấy tức giận, còn gửi thêm một tin nhắn đi.

“ Tại sao không trả lời?”

Lúc Bảo Tích nhận được tin nhắn này là vừa về đến nhà.

Bởi vì mưa to, chuyến bay hạ cánh trễ, phải trải qua mười mấy tiếng mới về đến sân bay. Bây giờ cô mới về đến nhà, còn dẫn theo cả Nghi Lâm về cùng.

Nói đến Nghi Lâm, Bảo Tích cũng không biết phải làm sao nữa. Đúng là oan gia mà.

Cái cô nàng này, tham ăn tham uống . Lại là fan cuồng đồ lạnh nên hôm nay gặp phải báo ứng. Lúc chuẩn bị rời khách sạn còn làm thêm một cây kem Merino mới chịu.

Ai ngờ giữa chừng “bà dì” của cô ta đột nhiên ghé thăm. Mỗi lần như vậy, bụng cô ta sẽ đau đến chết đi sống lại.

Nhưng cô ta không nói với ai, cắn răng chịu đựng để lên máy bay. Cuối cùng lúc máy bay hạ cánh thì không kiên trì nổi nữa, ngồi xổm ở góc tường, đứng cũng không đứng dậy nổi.

Hơn nửa đêm, Nghi Lâm cũng không muốn làm phiền người khác, nói muốn đi đến nhà bạn thân ở khu chung cư Trần Dư.

Vừa khéo cũng chính là khu chung cư Bảo Tích đang sống. Vì vậy cô tình nguyện đưa Nghi Lâm đi.

Chỉ là lúc đến cửa phòng, gõ cửa không ai đáp, gọi điện thoại mới biết được người bạn kia đã về quê.

Sắc mặt Nghi Lâm tái mét, ngồi xổm xuống đất ngay cả nói cũng không nói nổi một câu. Bảo Tích đành phải đề nghị đưa cô ta vào nhà mình để nghỉ ngơi. Nghi Lâm ngại Bảo Tích nên mở miệng từ chối , nói là sẽ bắt taxi về nhà.

Bảo Tích biết cô ta để ý lần đầu gặp mặt ngượng ngùng giữa cả hai, không muốn đến nhà cô, cũng không kiên trì năn nỉ nữa, dù sao cả hai cũng không phải quá thân thiết:



-Vậy để tôi đi xuống cùng cô gọi xe.

Nghi Lâm ậm ừ đồng ý. Cô ta đỡ tường đứng lên, đi từng bước một về phía thang máy. Bảo Tích đưa tay đỡ nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của cô ta thì ái ngại:

-Nói thật nếu cô về một mình, lỡ có chuyện gì sẽ không ai giúp đỡ đâu. Hay là ở lại đi. Cùng là con gái với nhau, cô không phải ngại đâu. Mỗi lần tôi đến tháng cũng như vậy mà.

Nghi Lâm do dự vài giây rồi cũng gật đầu đồng ý. Vừa vào đến nhà, cô ta liền ngã lên giường không đứng dậy nổi, vừa lăn lộn vừa cắn răng khóc.

Bảo Tích đi đến phòng bếp nấu một chén nước gừng. trong lúc chờ nước sôi cô mới lấy điện thoại ra xem một chút.

Trên màn hình Mensenger hiện lên tin nhắn của Hoàng Kỳ:

“Tại sao không trả lời?”

Bảo Tích cảm thấy có gì đó không đúng, liền mở list tin nhắn ra xem. Là tin ngày hôm trước, anh ta gửi một tin nhắn tới phân trần: “Cô ta không phải bạn gái của tôi.”

Là đang giải thích với cô sao? Lúc nhìn đến cái tin nhắn này, cô nghĩ thầm “Chuyện này có liên quan quái gì đến tôi? Sao phải trả lời anh chứ?”

Vậy mà anh ta lại tra hỏi vì sao không trả lời. Giống như nhất định cô phải thừa nhận cô gái kí không phải bạn gái anh ta. Nhưng bây giờ cô đã đọc tin nhắn. Trên hộp thư của anh ta cũng biết cô đã đọc. nếu không trả lời thì cũng không phải cho lắm.

Bảo Tích tiện tay đánh mấy chữ có lệ cho anh ta.

“Do tắt chuông nên không biết có tin nhắn”

Tin nhắn vừa mới gửi đi, vài giây sau Hoàng Kỳ đã trả lời lại.

“Không trả lời lại tin nhắn rất không lễ phép.”

What? Này ông chủ, anh không có bị gì đấy chứ?

“Anh là lần đầu tiên quen biết tôi sao? Tôi cần phải lễ phép sao?

“Bảo Tích, cô tốt nhất nên bớt đanh đá lại, tôi không có nhiều kiên nhẫn mà bỏ qua cho cô nhiều như vậy”

Nói chuyện với người này mệt mỏi quá đi! Rốt cuộc là ai bỏ qua? Ai nhẫn nhịn đây? Mặc kệ là cố ý hay là vô ý, Bảo Tích cũng mắng đến tổ tông ba đời của Hoàng Kỳ . Sao anh ta lại cho rằng cô sẽ phải cư xử nho nhã lễ độ với anh ta? Anh là ai trong cuộc đời này hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.