Cô được mời về làm thiết kế trưởng. Đâu phải tù nhân? Hỏi cái gì mà hỏi chứ?
Bảo Tích dùng sức muốn thoát khỏi tay anh, vừa lầm bầm nói:
-Uống nhiều thì đi ngủ sớm một chút đi Phó chủ tịch. Tôi không phải tội phạm
Hoàng Kỳ đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô, sức lực hơi lớn, lòng bàn tay của anh ta rất nóng, còn hơi có mồ hôi làm cô có một loại cảm giác nguy hiểm.
Bảo Tích quay đầu trừng anh:
-Anh muốn làm gì? Ngay cả việc tôi tiếp xúc với ai anh cũng muốn quản sao? Có phải anh quản hơi nhiều rồi không? Anh là cấp trên của tôi, cũng không phải cha tôi.
Trong lúc Hoàng Kỳ im lặng, trong đầu Bảo Tích đột nhiên hiện lên một ý nghĩ. Cô chậm rãi ngước nhìn anh:
-Sao vậy? Anh quản nhiều như vậy, muốn làm bạn trai tôi ư?
Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy ánh mắt Hoàng Kỳ dần dần tối lại.
-Không bằng anh hãy nằm mơ đi.
Vừa nói cô vừa nghiến răng dồn lực vào chân đạp một cái thật mạnh vào chân anh. Nếu biết trước cô đã mang giày cao gót rồi.
Khuôn mặt Hoàng Kỳ vì đau mà nhăn lại. Bảo Tích có cảm giác thành tựu. Không giờ phút nào thoải mái hơn giờ phút nào.
Ý cười trên khóe miệng cô càng sâu, hất tay Hoàng Kỳ ra, nghênh ngang rời đi.
Nhưng mà mới vừa đi ra một bước, tay lại bị người phía sau giữ chặt lần nữa.
Lần này sức lực càng lớn, trực tiếp nhấn Bảo Tích vào tường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969320/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.