Thật là không còn gì để nói. Anh là từ trong trứng nứt ra sao?
-Lúc tôi đi học đại học, có tháng không còn tiền ăn, tôi phải xin cơm của đứa bạn ở cùng phòng rồi một chai nước mắm dùng cho đến cuối tháng lãnh lương làm thêm mà sống tiếp tới giờ. Anh nói xem, có ăn được không?
Âm thanh của cô hơi chùng xuống làm Hoàng Kỳ không dám nói gì thêm.
Ánh mắt Bảo Tích nhìn thẳng anh, bàn tay vặn nắp chai muốn mở ra. Không biết do lực tay cô quá yếu hay do khó chịu trong lòng mà cô vặn hai lần cũng không thể mở được.
Bảo Tích dời ánh mắt từ mặt Hoàng Kỳ sang chai mắm trên tay mình. Nắm chắc thân chai, trên tay dùng sức, vẫn không được.
Hoàng Kỳ nghiêng đầu, cúi thấp xuống nhìn cô:
-Không mở được sao?
Bảo Tích xòe bàn tay bị ma sát đỏ gay lên nhìn:
-Chắc nhà anh để đến sắp hết hạn rồi chứ gì? Làm sao mà chặt thế chứ?
Hoàng Kỳ ‘Ồ’ một tiếng:
-Vậy ra tay em yếu thế sao?
Nhìn cái cặp mắt nheo nheo nhạo báng của anh là cô ngứa gan. Ý anh đang muốn xỉa xói vụ cô tát anh hai ngày vẫn còn bầm chứ gì? Yếu cái đầu anh đấy.
-Yếu nhưng cũng có thể đấm chết anh đấy.
Hoàng Kỳ bật cười rồi giật cái chai trong tay cô. Anh nhẹ tay vặn một cái, nắp chai đã mở ra.
Bảo Tích im lặng không nói gì. Anh cầm chai nước mắm đưa qua:
-Em làm cho tôi đi. Tôi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969292/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.