An ủi Tiểu My vài câu, Bảo Tích cúp máy. Cũng không phải cô ấy cố ý cho cô leo cây, công việc vẫn là chính mà. Cô rất hiểu, nhưng cũng thấy mất mát. Hôm nay... là một ngày đặc biệt mà.
Hoàng Kỳ đặt tay trên vô lăng, quay đầu nhìn Bảo Tích.
-Bạn không đến?
Nghe ra còn có cảm giác giống như vui vẻ khi thấy người gặp hoạ ấy nhỉ. Bảo Tích quay đầu không nói lời nào, bắt đầu tháo đai an toàn. Cô đang không có tâm trạng gây sự với anh:
-Anh đi đâu thì đi đi. Tôi về phòng đây.
Hoàng Kỳ không nói chuyện, cũng không có dị nghị gì.
Một lần nữa tiến về phía thang máy, Bảo Tích tâm trạng xuống thấp, sớm đã không còn nét vui vẻ hào hứng như lúc ra khỏi nhà. Cô cúi đầu ấn tầng 15, đột nhiên lại cảm giác có người đứng cạnh mình. Ngước mắt lên nhìn người bên cạnh:
-Không phải anh cần đi ra ngoài sao?
-Ừm. đột nhiên không muốn đi nữa, muốn về nhà ngủ.
Bảo Tích gật gù chứng tỏ đã biết rồi im lặng bước vào thang máy. Cô không có tâm trạng, cũng không muốn xen vào chuyện của anh.
Một đường lặng lẽ lên tới tầng 15. Lúc Bảo Tích vừa bước ra khỏi thang máy định đi về phòng thì bàn tay đã bị Hoàng Kỳ nắm lấy kéo cô về hướng phòng mình.
-Đến phòng tôi ăn cơm chung đi.
Anh cũng không chờ Bảo Tích trả lời, trực tiếp lôi cô đi. Bảo Tích không nói lời nào tỏ vẻ cam chịu.
Cô cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969279/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.