Chương trước
Chương sau
Hoàng Kỳ cụp mắt nhìn Bảo Tích. Ánh mắt anh không thể nói là quá ôn hòa, ngược lại có ý khiêu khích nhàn nhạt ở bên trong:

- Em sợ rồi?

Bảo Tích ngứa họng, quay đầu đi không nhìn Hoàng Kỳ. Cảm xúc trong lòng rối bời, không lý giải được. Cái cô gái kia thì hay rồi. Ngồi bên cạnh nguời yêu, cô ta hôn mấy cũng không coi là gì. Ngược lại là cô thì sao? Hôn ai cũng làm trò cười cho mấy người.

Vừa lúc này, Bích Lư lại đẩy cửa đi vào, thấy bầu không khí kì lạ, hỏi:

-Có chuyện gì vui vậy?

Không có người trả lời. Nhưng nhờ cô ta làm gián đoạn, ngược lại cho Bảo Tích một quyết tâm. Cô đẩy mặt Hoàng Kỳ tránh xa mình, nói:

-Tôi cũng không nhất định sẽ thua mà. Sợ gì chứ?

Ở ánh mắt ái muội mọi người của vây quanh, Hoàng kỳ cuối cùng cũng cầm lấy chai rượu quay một vòng.

Ánh mắt hứng thú của mọi người đều đặt lên chai rượu.

Không khí trong phòng như ngưng đọng. Cho đến khi cổ chai chầm chậm dừng lại trước mặt Thạch Quân thì những tiếng cười bắt đầu rộ lên.

Chỉ có cảm xúc của Thạch Quân không giống những người khác. Thạch Quân ở trong lòng chửi con mẹ nó. Số hắn như con rệp vậy. Trận nào cũng là hắn làm tiên phong.

Hoàng Kỳ thong thả ung dung ngồi trên sofa thả lỏng người mà dựa vào lưng ghế, tùy tiện cầm ly rượu trên bàn lên:

-Thạch Quân, cậu đã từng tỏ tình mà bị đối phương từ chối chưa?

Thạch Quân đột nhiên ném cho anh một ánh mắt sắc bén. Bảo Tích sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên cô tháy ánh mắt căm hận của Thạch Quân.

Minh Kha nhìn Thạch Quân:

-Này, có gì khó khăn đâu? Ai mà chẳng có một vài lần thất bại trong ưường tình cảm. Cậu có cần thể hiện thái độ ghét bỏ vậy không?

Thạch Quân nhíu nhíu mày, cảm xúc phức tạp mà xoay người nhìn Hoàng Kỳ, liếc mắt một cái qua Bảo Tích ngồi bên cạnh, trong lòng cười lạnh.



-Tôi thua, tôi uống.

Hắn cầm ly rượu trước mặt ngửa cổ uống cạn. Hắn không thể ở trước mặt Hoàng Kỳ nhận thua được. Cao Đình xùy một tiếng.

-Đúng là không thú vị.

Sau đó lần lượt từng người bắt đầu xoay cổ chai. Không biết vận đen thế nào nhưng muời lần thì hết tám lần lại quay trúng Bảo Tích. Mà những câu hỏi thì toàn xoáy vào chuyện giữa cô, Hoàng Kỳ và Thạch Quân. Hại cô uống không ít rượu.

Hoàng Kỳ đòi uống thay nhưng cô không chịu. Theo luật thì nếu anh uống thay, cô phải hôn anh. Làm sao có thể chứ?

Đến lượt quay cuối cùng, Hoàng Kỳ là người quay. Không tình nguyện chiếc chai lại quay nắp về phía cô.

Toàn bộ những người ở đây nháy mắt đều an tĩnh, ngay cả tiềng tí tách của quả lắc đồng hồ cũng trở nên rõ ràng hơn. Vài ánh mắt đồng thời tụ tập ở trên người Bảo Tích, tuy cảm xúc không đồng nhất, lại cũng đủ dọa người. Bích Lư cũng theo mọi người nhìn Bảo Tích.

Bảo Tích ngồi không nhúc nhích, cơ hồ là bị bầu không khí này ép cho nghẹt thở.

Hoàng Kỳ lười nhác mà dựa vào trên sofa, hạ mi mắt xuống. Cũng không biết có phải nguyên nhân là vì mới uống rượu xong hay không, ánh mắt anh trở nên vô cùng thẳng thắn:

-Em ... có yêu tôi không?

Mọi người nháy mắt cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa, dùng ánh mắt xem kịch vui mà nhìn hai người.

Bảo Tích chửi thầm trong lòng. Con mẹ nó Hoàng Kỳ. Anh thấy tôi dễ nói chuyện thì có thể khi dễ tôi đúng không?

Cô đột ngột đứng lên:

-Đợi chút, tôi vào nhà vệ sinh đã.

Cô đứng dậy chỉ chỉ Hoàng Kỳ:

-Anh đừng tưởng bở. Tôi vẫn sẽ tự mình uống rượu.

Chỉ là cô bước đi loạng choạng. Hoàng Kỳ nhíu mày đứng lên đỡ cô, mặc cho cô từ chối, anh cùng cô đi đến nhà vệ sinh.



Bích Lư quay đầu nhỏ giọng hỏi Thạch Quân:

-Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì thế?

Thạch Quân nghiêng cổ nhìn di động:

-Em nhìn thấy thế nào thì là như vậy.

-Như thế nào?

Thạch Quân ngẩng đầu nhìn Hoàng Kỳ ở đằng trước, lạnh lùng nói:

-Em có từng thấy Hoàng Kỳ dẫn theo người phụ nữ nào đến hội họp cùng mọi người chưa?

Những lời này đánh vỡ những khó hiểu tối nay, làm cho Bích Lư trở nên rõ ràng. Đúng là cô ta chưa từng thấy anh thân cận một người phụ nữ nào. Đó cũng là lý do mà cô ta nuôi hy vọng khi anh cùng cô ta đi lưu diễễn từ Mỹ sang tới Pháp. Nhưng giờ đây....

Cô không dám tin mà nhìn hai người sóng vai đi phía trước. Thạch Quân nghiêng đầu nhìn Bích Lư một cái, thấy biếu cảm của cô, lại nhìn bóng dáng hai ngồời phía trước dìu nhau, hắn tức khắc hiểu rõ được tâm trạng của cô ta:

-Không vui?

Bích Lư kéo kéo khóe miệng:

-Em có gì mà không vui.

Chính là cảm thấy như bị phản bội mà thôi. Bảo Tích không phải cũng từng nói với cô ta Hoàng Kỳ là tên đàn ông cặn bã sao? Thạch Quân híp híp mắt:

-Nhưng mà anh lại không vui! Con mẹ nó chứ.

Hắn cầm ly rượu lên uống cạn.

Sau khi quay lại, Bảo Tích tự nhận thua uống hết phần rượu của mình. Mọi người biết tình cảm của Hoàng Kỳ đối với Bảo Tích sâu nặng hơn họ nghĩ, cũng không trêu ghẹo hai người thêm nữa.

Nghe bọn họ nói chuyện phiếm về công việc, toàn bộ quá trình Bảo Tích đều không tham dự vào đề tài này, chuyên tâm ăn uống. Mặc dù đã uống không ít nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt chết người của Bích Lư nhìn cô chằm chằm. Cô muốn giả vờ như không thấy. Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia khiến tâm trạng ăn tiếp được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.