Bảo Tích ngủ thiếp đi khi đang xem tivi. Lúc tỉnh dậy thì đã hơn 5g sáng. Vì ngủ sớm nên sáng nay tinh thần tỉnh táo hơn.
Vươn vai lắc lắc vài cái, cô mới cầm điện thoại mở ra. Tin nhắn Hoàng Kỳ gửi tới lúc tối nhưng cô ngủ sớm không kịp xem. Nhưng suy nghĩ giờ không biết anh đang bận họp hành gì không nên thôi không nhắn lại. Mà đằng nào anh cũng nói hôm nay về rồi, thế nào chả gặp nhau?
Cô thay bộ quần áo thể thao đi xuống chạy bộ, trở về tắm rửa, giặt quần áo và tổng vệ sinh, làm xong cũng đã gần 11 giờ trưa.
Thời tiết đã trở lạnh, Bảo Tích khoác lên áo khoác, mặc dù rất quan ngại thời tiết nhưng cũng vẫn phải ra ngoài bởi trong tủ đã không còn thức ăn tươi nữa. Đối với cô thì chân lý của cuộc đời vẫn là tự mình nấu những món ăn mình thích.
Cô xoay người, đi giày, vừa kéo cửa ra, thiếu chút nữa cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Hoàng Kỳ một thân tây trang màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài cùng màu, cả người thoạt nhìn có một loại cảm giác hoàn mỹ, ngoại trừ ý cười không đứng đắn trong mắt anh. Bảo Tích đứng ở cửa, một hồi lâu mới hoàn hồn:
-Anh.... trở về rồi sao?
-Em là đang chờ mong anh sớm trở về?
Bảo Tích cố gắng bày ra biểu cảm không có một chút bất ngờ nào, nhướng mày nói:
-Ai chờ mong anh chứ?
Hoàng Kỳ đột nhiên tiến lên, thân thể anh áp sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969213/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.