Sau khi sửa sang lại quần áo đầu tóc cho cô, Hoàng Kỳ liền muốn đưa cô ra ngoài ăn cơm. Bảo Tích trong lòng đang rất ấm ức nên nhanh chóng từ chối:
-Không thèm ăn với anh.
Cô sửa lại cổ áo, nhảy xuống khỏi bàn, vô cùng xấu hổ đi ra ngoài. Mà bên ngoài hai người trợ lý chắc chắn đã nghe tiếng đổ vỡ của ống bút rơi lúc nãy nên đang dùng một ánh mắt tò mò nhìn cô. Không biết làm thế nào cho phải nên cô im lặng cúi đầu bước đi thật nhanh.
Hoàng Kỳ thấy dáng vẻ của cô thì bật cười đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi đang rỉ máu đi theo sau cô, không quên dặn dò trợ lý dọn dẹp phòng làm việc. Anh đi nhanh cũng vừa kịp lúc cửa thang máy sắp đóng, liền chen nửa người đi vào. Khi cửa thang máy đóng lại, anh nắm chặt lấy bàn tay phải của cô mặc cho cô có cố rút ra cũng không được:
-Đừng giân dỗi nữa. Anh đang rất đói bụng. Cùng đi ăn đi.
-Không muốn.
-Vậy muốn bị hôn nữa sao?
Bảo tích dù muốn gây rối với anh nữa cũng không thể. Thứ nhất tay cô đang bị thương. Thứ hai, anh là tên liều mạng. Cô còn chưa muốn ở trước bàn dân thiên hạ bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
-Ừm.. vậy... anh thả tay em ra đi. Em không muốn nghe mọi người đàm tiếu.
-Chúng ta là đường đường chính chính yêu đương. Có gì mà sợ đàm tiếu.
-Ừm.. dù sao cũng chưa công khai mà. Để rồi người ta lại đồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969196/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.