Bảo Tích đưa tay lau đi mấy giọt mồ hôi rịn ra trước trán, nhìn dáng vẻ tự nhiên của Hoàng Kỳ:
-Này. Anh không sợ chết hả? Lỡ em gây tai nạn thì phải làm sao?
-Anh tin tưởng ở em mà.
Cô bĩu môi một cái, mở cửa đi ra ngoài, lại nghĩ đến điều khác, ánh mắt sáng lên nhìn về phía anh:
-Anh nhìn em làm tài xế cho anh rất mệt mỏi. Nếu không như thế này nhé, lúc về anh trả thêm ít lương cho em đi? Như vậy em sẽ mau chóng đủ tiền vừa học lái vừa mua xe đi được đấy.
Hoàng Kỳ nghiêng nghiêng đầu nhìn cô:
-Chiếc xe này anh mua là để tặng em đó. Chính là em tự làm tài xế cho mình chứ có phải anh đâu?
Bảo Tích sửng sốt. Anh thực sự đưa luôn một chiếc xe gần cả tỷ bạc cho cô?
-Hả?
Hoàng Kỳ đi tới giúp cô sửa lại đầu tóc bị gió thổi loạn, dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô:
-Sao vậy? Không thích à?
Não bộ lên tiếng bảo lúc này cô nên cân nhắc thận trọng một chút, nhưng miệng thì nhanh hơn não, tự động nói:
-Thích. Nhưng mà không thể nhận.
-Thích thì tốt rồi. Không có gì là không thể. Đây là anh đầu tư cho bà xã chứ đâu phải người ngoài?
Hoàng Kỳ quay người chân bước về phía thang máy, quay đầu nói:
-Đi lên, buổi chiều anh còn có cuộc họp. Chiều chở em đi đăng ký học bằng lái xe.
Bảo Tích sửng sốt một lần nữa, cô không biết Hoàng Kỳ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969188/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.