Vài phút sau, cô ra khỏi phòng vệ sinh, đập vào mắt cô là Hoàng Kỳ quần áo chỉnh tề, không một nếp nhăn, ngay cả cổ áo cũng cẩn thận gọn gàng.
Sao có thể có chỉ trong vòng mười phút đã trở về dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra như vậy được nhỉ. Nhìn cái dáng bảnh bao của anh, lại càng cảm thấy bực bội.
Cô cúi đầu đẩy anh ra: Anh đi ra, đừng có chặn đường.”
Cô đi vào phòng khách, lại nhìn thấy đống khăn giấy trong thùng rác, mơ hồ vẫn còn hương vị khó có thể diễn tả bằng lời, huyệt thái dương đột nhiên giật giật, lòng bàn tay lại nóng lên.
Trời ạ. Bao nhiêu năm giữ mình trong sạch, vậy mà lại bị anh dụ dỗ làm một chuyện mà cả đời chưa từng nghĩ qua là sẽ làm.
Bảo Tích nghĩ đến chuyện lúc nãy, khuôn mặt lại nóng lên, lập tức cầm áo khoác trên ghế ném lên đầu anh.
-Sau này chuyện của mình thì tự xử đi. Đừng có dụ dỗ em
Hoàng Kỳ không biểu hiện gì, kéo áo vắt lên tay phải, bước lên một bước sờ sờ đầu cô.
-Ừm, chỉ sợ làm ảnh hưởng tới phúc lợi sau này của em thôi. Nghỉ ngơi sớm một chút, anh thấy em rất mệt đấy. Anh về phòng xử lý công việc một chút, mai chở em đi đăng ký học lái xe.
Bảo Tích nghẹn lời. Ừ thì là do cô không có tiền đồ. Giờ biết trách ai đây?
Sau khi Hoàng Kỳ đi, Bảo Tích về phòng bếp dọn dẹp bàn ăn. Rửa bát xong sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969176/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.