Chương trước
Chương sau
Hoàng Kỳ giằng co cùng cô một lúc cũng tiện thể ăn thêm một ít đậu hủ của cô.

Bảo Tích không muốn lain xảy ra sự việc mất kiểm soát như lần trước nên chủ động đẩy anh ra:

-Anh thôi đi. Đậu hũ của em cũng không dễ ăn đến vậy. Anh về đi cho em dọn dẹp rồi đi ngủ. Em mệt rồi.

Anh bật cười sờ lên mũi của cô vuốt một cái:

-Ừ. Cũng không dễ ăn thật.

Bảo Tích xùy một tiếng hất tay anh ra rồi đi xuống bếp dọn đồ ăn vào tủ lạnh.

Hoàng Kỳ đứng lên mặc áo khoác đang muốn chọc ghẹo cô một chút trước khi về thì chợt nhớ ra một chuyện:

-Đúng rồi. Chiều ngày mai sau khi tan làm, ba mẹ anh muốn mời em về nhà ăn cơm.

Bảo Tích đang dở tay đóng cửa tủ lạnh, nghe câu nói của anh thì đứng ngẩng người một lúc. Đến khi anh ra đến cửa cô mới sực tỉnh chạy tới kéo cánh tay anh lại,

-Này, anh từ từ đã. Tại sao muốn mời em ăn cơm?

Hoàng Kỳ cảm thấy buồn cười:

-Mời cơm cũng cần có lý do?

Cúi đầu lại thấy cô do dự níu áo mình, Hoàng Kỳ ôn nhu an ủi cô:

-Em không cần áp lực, mời em ăn cơm là bởi vì muốn xem mắt con dâu tương lai.

Chẳng thà anh không nói. Anh nói câu này làm cô càng thấy khẩn trương hơn:

-Ai đồng ý làm dâu nhà anh chứ?

Hoàng Kỳ bắt lấy tay cô kéo vào lòng mình:

-Không làm dâu nhà anh thì làm dâu nhà ai hả? Em chạy không thoát được anh rồi. Chấp nhận đi.

Bảo Tích bĩu môi mở cửa đẩy anh ra khỏi phòng.



Mặc dù Hoàng Kỳ nói không cần áp lực, nhưng mà thật sự đây là lần đầu tiên đi tới nhà anh. Việc này so với lần đầu tiên đi thử việc còn khẩn trương hơn.

Bảo Tích ngay sau khi Hoàng Kỳ về nhà, liền tự mình tắm rửa, tìm hộp kem dưỡng da thoa lên mặt. Sau khi làm đủ các thao tác, ngã đầu xuống giường vẫn không ngủ được.

Sao lại bất ngờ vậy chứ? Nếu anh nói sớm hơn cô còn có thời gian chuẩn bị. Lần trước trong sinh nhật ba của Thạch Quân đã không được như ý. Vậy mà hôm nay anh lại tiếp tục không cho cô thêm chút thời gian.

Mà phía ngoài, Hoàng Kỳ rời khỏi nhà Bảo Tích, đi vào thang máy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười tủm tỉm gọi điện thoại về nhà.

Ngày hôm sau. Một buổi sáng Bảo Tích dùng để gặp gỡ và trả đơn cho khách hàng nhỏ lẻ. Đa số là những khách hàng Vip quen thuộc của cô đặt trang phục thiết kế riêng cho mùa tết.

Buổi chiều, phòng truyền thông đưa chuyên viên trang điểm tạo hình đến sảnh chính để trang điểm cho nhân viên cũng như các thành viên quản lý, chuẩn bị cho hoạt động quảng cáo mùa Tết.

Thật ra đây chỉ là hoạt động thường niên vào cuối năm của tập đoàn. cũng không có gì phức tạp. Mọi người vẫn là mặc đồng phục, trang điểm nhẹ nhàng một chút, phải cho người xem cảm giác nghiêm túc và tin tưởng thì hiệu quả quảng bá sẽ cao hơn.

Bảo Tích cố tình đề nghị chuyên viên trang điểm cho cô đơn giản một chút, tránh cho việc sau khi hoạt động kết thúc cô lại phải đi chỉnh trang lại lần nữa mới có thể đến nhà Hoàng Kỳ.

Quá trình làm việc vô cùng thuận lợi. Nhân viên Hoàng Anh đã quá quen với công việc này nẻn không gặp phải bất cứ tình huống khó khăn gì.

Vừa đúng giờ tan làm, Hoàng Kỳ đã cho lái xe đến chờ sẵn trước cổng đón cô.

Trên đường đi đến nhà anh, Bảo Tích cầm điện thoại để soi gương, nhìn trái nhìn phải mặt mình:

-Anh. Em trang điểm không quá đậm phải không? Bộ quần áo này có lịch sự không vậy?

Hoàng Kỳ đang trả lời tin nhắn điện thoại, đầu cũng chưa ngẩng lên:

-Ừm. Đẹp mà.

Ngón tay Bảo Tích vuốt tóc lọn tóc một chút, liếc sang Hoàng Kỳ:

-Anh có lệ cũng phải ra vẻ một chút được không? Mắt anh mọc ở lỗ tai à, mà nhìn thấy đẹp.

Hoàng Kỳ khép điện thoại lại, thong thả ung dung nhìn cô:

-Anh nói không đúng sao? Em khẩn trương gì chứ? Ba mẹ anh cũng không có ăn thịt em.



-Không khẩn trương mà được sao? Cho dù em rất biết ăn nói, đối đáp rất trôi chảy. Nhưng đây là gặp mặt ba mẹ anh.. Lại là gặp ngài chủ tịch nghe tiếng không thấy người. Em không biết phải làm sao đây.

Hoàng Kỳ cười khẽ, bàn tay lần lựa tìm nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình xong thì hài lòng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bảo Tích cũng xoay tay đan chặt lấy tay anh, tựa đầu vào vai anh. Mặc kệ thế nào cũng phải đối mặt. Lo lắng có ích gì đâu.

Một lát sau, Hoàng Kỳ đột nhiên mở miệng nói.

-Sắp đến rồi.

Bảo Tích lập tức ngồi thẳng dậy sửa sang lại quần áo.

Ô tô tiến vào sân rồi chậm rãi dừng trước cửa.

Sắp ăn tết, trên cây xanh bên cạnh treo đủ các đèn lồng đỏ độc đáo đan xen, tạo cho mùa đông trang nghiêm thêm vài phần náo nhiệt.

Vú Lan sớm đã đứng chờ, nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, lập tức ra mở cửa.

-Về đến rồi sao?

Vú Lan nhìn về phía Bảo Tích:

-Đây là cô Bảo Tích đúng không?

-Vâng.

Hoàng Kỳ vừa cởi áo khoác đưa cho vú, vừa nói với Bảo Tích:

-Đây là vú Lan.

-Dạ..Cháu chào vú Lan.

Bảo Tích đi theo vào nhà, cởi áo khoác, vú Lan lập tức đưa tay muốn nhận lấy.

Bảo Tích hơi giật mình một chút, không quen với việc được phục vụ như vậy:

- Không cần đâu ạ! Cháu tự cầm được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.