Hạ Lâm lên lầu không lâu, điện thoại của Bảo Tích cũng tin tin mấy tiếng báo hiệu tin nhắn.
Nhưng cô cầm lên còn chưa kịp xem, Hạ Lâm đã từ lầu hai đi xuống.
Trở lại chỗ ngồi, ánh đèn thủy tinh treo chiếu xuống, sắc mặt bà trầm tĩnh, cái muỗng khuấy khuấy trong chén canh, hỏi:
-Cháu không ăn nữa sao?
-Cháu ăn xong rồi, dì cứ ăn từ từ ạ.
Bảo Tích lấy khăn giấy lau miệng, giơ tay nhìn đồng hồ. Có lẽ đã có chuyện gì đó nghiêm trọng. Bữa cơm hôm nay đến đây sợ là phải kết thúc.
Hạ Lâm gọi vú Lan mang trái cây tráng miệng lên
-Công việc xảy ra chút chuyện, tương đối gấp, một lát Hoàng Kỳ chắc phải chạy đến công ty. Thật ngại quá! Một lát dì bảo tài xế đưa cháu về.
Lúc này hai người trên lầu đang chậm rãi đi xuống.
Hoàng Bắc nhìn lướt qua phòng ăn, thu lại ánh mắt nghiêm túc, cầm áo khoác, nói với vợ:
-Bọn anh đến công ty một chuyến.
Hoàng Kỳ đi đến trước mặt Bảo Tích, khom người, nhỏ giọng nói:
-Anh xin lỗi. Em ở đây nói chuyện với mẹ anh một lát, chút nữa tài xế sẽ đưa em về.
Bảo Tích cũng đoán chừng sự việc sẽ như thế, cũng không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Ở trên phòng sách đi xuống, nét mặt của anh đã không còn thong dong như vừa rồi.
Cô chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng:
-Vâng.
Khi hai ba con Hoàng Kỳ đi rồi, Bảo Tích tự nhiên cũng không có tâm tư ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969120/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.