Bảo Tích cũng bật cười nhìn quang cảnh bên đường từ từ lướt qua trước mắt:
-Vậy anh tốt nhất hãy nói được thì làm được.
Gần đến tết, lịch làm việc càng ngày càng bận rộn. Cho đến tối 29, Bảo Tích mới được nghỉ ngơi để dọn dẹp.
Thật ra cũng không có gì phải dọn, chỉ lau chùi sạch sẽ. Còn phải mua bánh mứt linh tinh các thứ. Nhưng một mình cô cũng lười đi. Liền nghĩ sang dọn dẹp phòng cho Hoàng kỳ.
Rốt cuộc phòng ở của anh còn gọn gàng hơn cả của cô. Khi mở cửa tủ quần áo của anh ra, cô thiếu chút nữa còn tưởng mình đi tới cửa hàng thời trang nam.
-Cái gì vậy trời. Cũng là áo sơ mi. Anh mua nhiều thế làm gì?
Đúng lúc Hoàng Kỳ gọi điện cho cô. Bảo Tích ấn nút nghe rồi kẹp di động vào bả vai, tay lật lật đống áo treo ngăn nắp trên tủ:
-Này Hoàng Kỳ. Nhà anh mở shop thời trang à? Một mình anh mặc hết cái đống này sao?
Đầu kia Điện thoại, Hoàng Kỳ đang lật văn kiện trong tay, nhìn số liệu rườm rà phức tạp, mày nhíu chặt, rồi lại không chút để ý mà nói:
-Ừm. Cả dòng họ nhà anh đều mở shop thời trang. Em cũng biết mà.
-Đừng bóp méo ý em. Anh có mặc hết từng này cái áo trong một năm không vậy?
-Có thể hiện tại thì không. Không phải tương lai còn có em sao?
-Hừ. Em cũng không phải không có quần áo.
-Nhưng sẽ rất hấp dẫn khi nhìn em mặc áo của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969106/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.