Nghĩ là làm. Cô từ từ đẩy chiếc giường gỗ lại gần bức tường dưới ô cửa sổ. Vừa làm vừa nghe ngóng bên ngoài, sợ bị bọn người kia phát hiện. Cũng may là chiếc giường đơn, lại không quá nặng nên cũng không quá khó với cô.
Khi bê được chiếc ghế salon đặt lên giường thì Bảo Tích đã một thân đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển, cổ họng khô rát.
Không dám chậm trễ, cô vội leo lên ghế, với tay lên mở chốt. Hai cánh cửa từ từ mở ra, lộ bầu trời tối đen bên ngoài. Bảo Tích mừng như điên, bám hai tay lên thành cửa đu người leo lên.
Hì hục một hồi lâu, mất sức chín trâu hai hổ mới vắt người được lên khung cửa. May mà bình thường cô vẫn hay tập thể dục nên thể lực cũng không đến nỗi nào. Nếu không trong tình huống này chỉ có thể ngồi chờ chết.
Bên ngoài tối om, cây cối um tùm không nhìn thấy được gì bên dưới.
Cô khó nhọc leo lên với tư thế khom người, sau đó chui qua khung cửa, đeo thân mình lủng lẳng một lúc rồi mới đánh liều thả tay rơi xuống. Bị thương còn hơn là chết.
Cô rớt bịch xuống đám cây lá um tùm, cành cây chọc vào người đau điếng. Nhưng vì sợ bọn kia phát hiện, ngay khi vừa tiếp đất thì lồm cồm bò dậy, nhanh chóng cắm đầu chạy.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cả người như bị rút cạn sức lực vậy. Tuy nhiên đôi chân trần của cô không dừng lại, vẫn tiếp tục đạp trên đá sỏi, trên cành cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969077/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.