Bảo Tích nằm trên người Hoàng Kỳ, nghỉ ngơi nửa ngày, mới buồn buồn mở miệng:
-Mấy giờ rồi?
-Hai giờ.
-Hả? sắp sáng rồi sao? Em còn phải tắm rửa lại lần nữa. Tại anh cả đấy.
-Ừm.
Hoàng Kỳ nghe vậy, liền ngồi dậy muốn bế cô lên. Nhưng Bảo Tích tránh thoát khỏi tay anh:
-Em tự đi. Anh đi tắm ở phòng khác đi.
Dựa vào kinh nghiệm xương máu của cô, loại thời điểm này tuyệt đối không thể tắm cùng một cái phòng tắm, bằng không thì ngày mai cô coi như bị phế đi.
Thế là không đợi Hoàng Kỳ nói cái gì, Bảo Tích đã phủ thêm áo ngủ nhảy xuống giường. Hoàng Kỳ ngồi dậy, đưa tay bật đèn.
Lần này cô có kinh nghiệm, nhanh tay hơn lần trước nhiều, đóng cửa phòng tắm đàng hoàng trước khi anh có thể chui vào. Lúc trở ra, đã có một tô cháo nghi ngút khói trên bàn. Hoàng Kỳ vẫy tay gọi cô:
-Em lại đây, ăn một chút rồi ngủ.
-Em buồn ngủ lắm. Không ăn đâu.
-không được. Phải ăn một chút. Lúc tối em ăn ít quá.
-Nhưng em buồn ngủ. Không muốn ăn. Anh tự ăn đi.
Hoàng Kỳ không đáp, bước nhanh lại bế cô lên đặt xuống ghế:
-Phải ăn một chút. Với lại tóc em bị ướt, sấy khô mới được ngủ.
Bất đắc dĩ Bảo Tích phải ngồi ăn hết nửa tô cháo trong khi Hoàng Kỳ lấy máy sấy tóc cho cô, sau đó anh bắt cô đi đánh răng mới cho cô đi ngủ.
Sáng hôm sau, lúc BảoTích tỉnh giấc thì đã hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969066/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.