Chương trước
Chương sau
Edit by Góc nhỏ của Nguyệt
----------------------------
----------
Cố Phi trở về liền bắt đầu tìm người.
Đầu tiên hắn gọi điện cho nhóm hồ bằng cẩu hữu của mình, nhưng thời điểm gọi được một nửa, bỗng nhiên cảm thấy không quá thích hợp.
Bị đeo nón xanh rồi đi đánh nhau thua gì đó, nói ra, đúng là không dễ nghe.
Hắn Cố đại thiếu không thể mất mặt mũi như vậy được.
Vì thế Cố Phi liền đi tìm côn đồ, dù sao hắn cũng không thiếu tiền, ném một đống xuống, yêu cầu chỉ có một.
—— hung hăng giáo huấn tên Alpha tên Chu Đường kia, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, tốt nhất là m nó không thấy được mặt trời ngày mai.
Đám lưu manh ngày thường cũng không thiếu làm loại chuyện lấy tiền giáo huấn người này, nhưng lần này tiền thu được có chút nhiều, thân phận của người ủy thác cũng có chút mẫn cảm, cho nên đi nói cho đầu lĩnh.
Đầu lĩnh nghe xong, cảm thấy có hơi thiếu thỏa đáng, liền liên hệ Cố thị trưởng trước —— cho dù hai con đường hắc bạch khác nhau, nhưng cũng có chút liên quan.
"Ngài Cố." Tên lưu manh hút một điếu thuốc, cau mày nói: "...Về chuyện tiểu thiếu gia nhà ngài muốn thu thập người, đáng lý ra cho dù không thu tiền thì cũng sẽ làm xong cho ngài."
"Nhưng ở chỗ này nhắc nhở ngài trước một câu, tên nhóc tên Chu Đường này, bối cảnh hình như không đơn giản, vậy nên để an toàn, tốt nhất không cần trêu chọc."
Cố thị trưởng nếu không nghe ra thì sao có thể là Cố thị trưởng, tâm tư khẳng định càng thêm cẩn thận thâm trầm hơn người bình thường.
Ông ta cân nhắc chuyện này, cũng cảm thấy có hơi không đúng, nói cảm ơn, rồi liền xuống tay nhanh chóng đi điều tra.
Sau khi nhận báo cáo mà thủ hạ tra xong, Cố thị trưởng thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.
Ông ta lập tức gọi điện cho nhãi ranh nhà mình: "Tiểu Phi, con ngày thường tùy hứng như thế nào ta không quản con, nhưng thằng nhóc Chu Đường này, con ngàn vạn không được động vào cho ta!"
Cố Phi chỉ cảm thấy một cơn lửa giận từ lòng bàn chân đi thẳng đến đỉnh đầu.
"Dựa vào cái gì không thể động? Con ngoài giá thú của cha hay sao mà khẩn trương như vậy!"
Đến Cố thị trưởng tính tình tốt cũng bị chọc giận đến độ thiếu chút nữa phát tác bệnh tim: "Nghiệt tử! Mày sớm hay muộn cũng hại chết người một nhà chúng ta! Mày biết nó là ai sao!"
Cố Phi càng tức giận hơn: "Con quản thằng đó là ai, cho dù có là Thiên Vương lão tử thì con cũng muốn chơi chết nó!"
Hắn đã sớm cảm thấy bộ dáng cha hắn sợ trước sợ sau vô cùng hèn nhát —— đã làm được thị trưởng, còn sợ cái gì! Tại đất này, thị trưởng chính là trời!
Cố thị trưởng tức đến mức sọ não đau: "...Người ta đến từ thủ đô, đường đường là Hồng Tam Đại! Động một ngón tay thôi là có thể nghiền chết cha mày đấy!"
Cố Phi ngây ngẩn cả người.
Hồng Tam Đại*.
*Hồng Tam Đại (红三代): Là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ cách mạng đầu tiên.
—— thiệt hay giả? Hồng Tam Đại không ngốc ở kinh thành đi, chạy tới nơi này làm gì?
Nhưng nói thật, Alpha ở tuổi này như Cố Phi, đối với địa vị gì đó, kỳ thật không có khái niệm rõ ràng cho lắm, lại còn không biết trời cao đất dày là gì.
Hồng Tam Đại thì làm sao? Cường long khó áp địa đầu xà! Tới nơi khác rồi, thì phải ngoan ngoãn nghe lời theo!
Cho nên dù cha hắn vẫn luôn mãi cản trở, thì Cố Phi vẫn muốn chơi chết Chu Đường.
Nhưng đám lưu manh có tổ chức có kỷ luật cũng không dám nhận đơn của Cố Phi, Cố Phi lại ngượng ngùng đi tìm những hồ bằng cẩu hữu đó hỗ trợ, ở nhà tức giận không ăn cơm vài ngày.
......
Cố Phi ăn không ngon, Tô Nhiễm cũng ăn không ngon.
Đắc tội Cố Phi, cô cảm thấy bản thân khẳng định sẽ không sống nổi, áp lực mỗi ngày cũng rất lớn, thế cho nên đi ở trên đường cũng đều nơm nớp lo sợ.
Nói thật, các bạn học ở trường không phải tất cả đều thân thiện như vậy.
—— tuy rằng phần lớn người căn bản không quen biết Cố Phi, nhưng cái tên Omega của con trai thị trưởng vẫn rất vang dội, cho nên Tô Nhiễm liền nổi danh.
Đương nhiên, càng nổi danh chính là cô thảm.
Tuy rằng có Alpha có tiền có thế như vậy, nhưng mỗi tháng lại nghèo đến nỗi không có cơm để ăn, chỉ có thể nắm chặt hết thảy thời gian làm việc vặt còn không được ưa thích gì đó, đúng là có chút vất vả.
Dưới loại tình hình này, trong lòng của rất nhiều chanh tinh có một loại cân bằng vi diệu —— Omega nhà thị trưởng thì thế nào? Còn không phải quá thảm hề hề! Còn không bằng người thường sao!
Hơn nữa Tô Nhiễm hiền lành, tính tình mềm nhẹ, cho nên không ai tới tìm phiền toái.
Nhưng Chu Đường chuyển trường đánh vỡ loại cân bằng vi diệu này.
Anh xuất sắc rõ như ban ngày, vô luận là diện mạo, tính cách hoặc là cái gì khác, anh đều rất được hoan nghênh.
Alpha được hoan nghênh như vậy, Omega được coi trọng rất dễ dàng trở thành công địch, huống chi người anh chọn lại còn là một Omega có chủ.
Đây đại khái là không công bằng, bởi vì người sáng suốt đều nhìn thấy, ban đầu là Chu Đường cưỡng bách Tô Nhiễm trước, anh chủ động chen chân, là tiểu tam A danh xứng với thực.
Trong đoạn tình cảm cưỡng bách này, Tô Nhiễm rơi vào thế yếu, cô không thể kháng cự lại một Alpha có ý xấu, hơn nữa Alpha của cô cũng không sẵn lòng vì cô cung cấp bất cứ sự giúp đỡ nào.
Sai đều là Chu Đường, nhưng mà tin đồn nhảm nhí lại đều đang mắng Tô Nhiễm.
"Không biết kiểm điểm" "Lả lơi ong bướm" những câu như vậy vẫn tính là nhẹ, cô còn từng bị chặn trong WC, nhưng ngại việc Chu Đường chờ ở bên ngoài, cho nên không bị đánh.
Dưới áp lực hai phía, Tô Nhiễm càng ngày càng gầy.
Thành tích cũng nhanh chóng giảm xuống, vốn là ủy viên học tập, hiện tại thành tích xuống dốc không phanh, hữu danh vô thực.
Cô trở nên không thích nói chuyện, đi đường sợ hãi rụt rè, không dám ngẩng đầu, cũng không dám gặp người, đến ánh mắt cũng là trốn tránh.
Chu Đường hậu tri hậu giác phát hiện cô không thích hợp, vì thế ở ngày nọ sau khi ăn cơm sáng xong thì ôm Omega ngồi lên đầu gối.
"Hôm nay không đi học." Anh nói: "Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên nói chuyện."
Tô Nhiễm cúi đầu, thập phần an tĩnh.
"Có người mắng em, vì sao em không nói gì cho tôi?"
Tô Nhiễm vẫn không nói lời nào, vì thế Chu Đường nắm cằm cưỡng bách cô ngẩng đầu, nhìn thấy Omega hồng hồng hốc mắt.
"Em có Alpha." Anh ôn hòa nhìn đôi mắt cô: "Em có một Alpha có thể sẵn sàng giúp đỡ em."
"Mặc kệ chuyện gì, tôi cũng sẽ ở phía trước che chở cho em."
Tô Nhiễm đột nhiên khóc.
Cô một bên lau nước mắt một bên lải nhải: "Em... Em không muốn ở chỗ này... Em không muốn..."
Chu Đường khó có khi dịu dàng, anh ấn mặt Tô Nhiễm vào trong ngực, tùy ý để nước mắt cô dính ướt quần áo của mình: "...Vậy chúng ta rời khỏi nơi này."
......
Sau khi Cố Phi tức giận vài ngày, rốt cuộc không nghĩ ra được đối sách trả thù nào tốt hơn, cho nên dứt khoát hạ quyết tâm, chuyển trường tới nơi Tô Nhiễm học.
Hắn một chân bước vào phòng học, hai con mắt bắn phá như radar, nhưng chính là không nhìn thấy hai người kia.
Bạn học trong lớp cũng chưa quen biết Cố Phi, chỉ cảm thấy trong lớp lại có một anh chàng đẹp trai chuyển tới, còn rất bắt mắt.
Cố Phi bị an bài ở một chỗ cũ, chung quy không nhịn xuống được, liền hỏi bạn ngồi cùng bàn mới của mình: "—— Chu Đường không ở lớp này sao?"
Ngồi cùng bàn vẻ mặt kinh ngạc: "...Cậu quen Chu Đường sao?"
"Cậu ấy chuyển trường đi rồi, mới ngày hôm qua thôi." Cậu ta vẻ mặt tiếc hận nói: "Mới vừa chuyển tới không bao lâu, lại chuyển đi rồi... Thằng nhóc này!"
"Đúng rồi, hiện tại chỗ cậu đang ngồi này, vốn dĩ chính là của cậu ấy đấy."
Cố Phi nhảy dựng lên, hung tợn dùng một chân đá ngã cái bàn.
—— phi, ai hiếm lạ chỗ thằng đó ngồi! Ai biết có virus hay không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.