Chương trước
Chương sau
Edit by Góc nhỏ của Nguyệt
----------------------------
----------
Tô Nhiễm bị dọa choáng váng.
Cô đời này lần đầu tiên gặp được Alpha không ra bài theo kịch bản như vậy.
Thời điểm còn chưa phản ứng kịp, đã bị vừa lừa lại gạt túm xuống xe, sau đó lại kéo gần đi vào trong nhà.
Căn nhà nằm trên khu địa ốc mới mở, mặc kệ là trang hoàng hay là vị trí đều không thể bắt bẻ, nhưng Omega sợ hãi đại khái không có tâm tư đi để ý những việc này.
Thang máy vẫn luôn ngừng ở độ cao hai mươi mấy tầng, Tô Nhiễm bị Chu Đường cường ngạnh kéo vào cửa.
Tất cả đồ đạc trong phòng đều rất mới, phi thường mới, nhưng cũng dễ hiểu. Khu địa ốc này tuy rằng mới mở, nhưng trang hoàng lại rất tinh xảo và hoàn chỉnh, đến thảm trên mặt đất cũng được lót nhung.
Chu Đường cũng không bộc lộ bộ mặt hung ác sau khi vào cửa như cô tưởng, mà là ôm lấy bả vai Omega, đưa cô tới bên cửa sổ.
Tô Nhiễm kinh hồn táng đảm run run, giống như thú nhỏ ngửi được hơi thở nguy hiểm nào đó.
Nhưng đợi thật lâu cũng không chờ đến kế tiếp, ngược lại là Alpha gác cằm lên trên đầu cô, nhẹ giọng nói: "...Đẹp không?"
Thời gian đã là đêm khuya, nhưng tòa thành thị phồn hoa này lại chưa từng lâm vào ngủ say, từ độ cao hai mươi mấy tầng nhìn xuống, năm màu ánh sáng sặc sỡ từ dòng xe cộ đông đúc tô điểm cho đêm tối thêm rực rỡ xinh đẹp.
Tô Nhiễm không có tâm tình ngắm cảnh, cô sắp bị hù chết.
Đêm hôm khuya khoắt cô A quả O —— hơn nữa tên A này còn không phải A đứng đắn gì, anh là có ý xấu.
Ai nhàn tâm mà đi thưởng thức cảnh đêm.
Người Omega cứng đờ vì bị dọa, Đường Chu cũng cảm thấy không thú vị, liền nhún nhún vai nói: "Được rồi được rồi, không đùa em nữa, thời gian không còn sớm, đi ngủ thôi."
Tô Nhiễm lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi, tôi muốn về nhà."
Chu Đường yên lặng nhìn trở về, hai mắt nguy hiểm nhíu lại: " —— lời tôi nói, em nghe không vào?"
Dũng khí Tô Nhiễm thật vất vả mới tích cóp được một chút lại ném sạch sẽ.
Nhưng mà Alpha đã đi thẳng vòng qua cô, một bên cởi nút áo ra một bên nói: "...Khăn lông và bàn chải đánh răng mới đều ở trong ngăn tủ, tự mình đi lấy, tôi dùng phòng tắm ở phòng cho khách, em đi phòng chính."
"Đương nhiên, nếu em muốn ngủ cùng tôi, tôi cũng không có ý kiến."
Tô Nhiễm ban ngày ở bên ngoài chạy một ngày, bị giao thông công cộng rồi đến tàu điện ngầm đảo tới đảo lui, ra một thân mồ hôi, thật sự rất muốn tắm rửa.
Sau khi đứng ở trong phòng khách một lúc lâu, cô đánh bạo đi nghe lén cửa phòng dành cho khách, xác định Chu Đường ở bên trong, cũng có tiếng dòng nước truyền đến, lúc này mới lót chân đi đến phòng tắm trong phòng ngủ chính, vội vàng vọt vào.
Không có quần áo để thay cũng không có biện pháp, tạm chấp nhận mặc là được, cô không dám để quần áo bất chỉnh dưới cùng mái hiên với Chu Đường.
Nhưng chờ Tô Nhiễm từ trong phòng tắm đi ra, lại sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân ngã trên mặt đất.
Chu Đường ngồi ở trên giường, nửa người trên không mặc quần áo, lộ ra cơ bắp cùng vòng eo vạm vỡ, nửa người dưới được che đi bởi lớp chăn hơi mỏng chăn, trong tay cầm di động, nhàm chán lướt lướt.
Anh nghe được tiếng vang, dù bận vẫn ung dung nhìn qua.
Tô Nhiễm gần như muốn ngồi bệt dưới đất.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là đoạt cửa mà chạy, giọng nói lạnh lạnh của Chu Đường ở sau người lại truyền đến: " —- đừng chạy loạn."
Nhưng Tô Nhiễm vẫn chạy ra ngoài, dù thế cửa lớn tựa hồ đã bị khóa cứng, cho dù cô có điên cuồng lay động thế nào cũng không thể mở ra.
Tiếng bước chân ở sau người dần dần tới gần, sau đó Alpha duỗi tay nhắc cô lên, có chút không kiên nhẫn: "...Vẫn còn mặc quần áo của ban ngày? Kêu em tắm rửa là để làm gì chứ? Thật là mất vệ sinh."
Ngửi lên có hương vị của một Alpha khác, làm người chán ghét.
Anh không khách khí xé nát quần áo kia, cho dù Omega trong lòng ngực giãy giụa cầu xin khàn cả giọng cũng vô dụng.
Sau đó trước khi Tô Nhiễm hỏng mất, Alpha ném một chiếc áo thun của mình cho cô: " —— mặc, hoặc ở trần, tự mình chọn."
Tô Nhiễm đã bị dọa đến mức hỏng cả gan, thời điểm cầm quần áo tay đều run rẩy.
Chu Đường cảm thấy mỹ mãn mang theo Omega đã đủ nghe lời trở lại trên giường, ôm lấy cô rồi cùng nhau đi vào giấc ngủ.
Nếu tiếp tục dọa người tàn nhẫn, ngược lại không thú vị.
......
Ngày hôm sau là thứ hai, Chu Đường thần thanh khí sảng chở Omega đến trường học.
Tròng mắt của ngồi cùng bàn cũng sắp rớt ra ngoài.
"Không phải, cậu làm thật sao?"
"Cậu có mấy cái mạng, có đủ dùng không?"
Chu Đường rũ mắt mặc kệ cậu ta: "Kinh ngạc cái rắm, chưa thấy qua tiểu tam A sao? Chưa thấy qua kẻ tới sau thượng vị hả?"
Ngồi cùng bàn vui lòng phục tùng: "Anh Đường, trình độ không biết xấu hổ này của ngài, em thật quá bội phục!"
"Chỉ hy vọng đến lúc đó mạng của ngài có thể bền như da mặt của ngài là được."
Đừng nhìn Cố Phi không thích Tô Nhiễm, nhưng kia mẹ nó cũng đã đeo dây chuyền, nếu như vậy mà còn bị người khác cạy đi mất, thì có Alpha nào còn mặt mũi nữa?
Cho dù có tệ đến đâu, thì anh cũng có thể lén lút, chờ hai người này hoàn toàn nháo băng, rồi sau đó gỡ dây chuyền ra thì đều dễ nói, danh chính ngôn thuận.
Hiện tại thật đúng là trực tiếp đi tìm đường chết —— con trai của thị trưởng, đó có thể là người dễ đối phó sao?
Nhưng ngày tháng cứ tiếp tục như vậy mà trôi qua.
Trong trường học tổ chức đại hội thể thao, mỗi lớp sẽ luôn có một hoặc hai Alpha nổi bật tham gia, và cái này khẳng định cũng bao hàm luôn cả Chu Đường lúc nào huênh hoang.
Nếu không phải do danh sách có hạn chế và thời gian xung đột, thì anh thậm chí còn muốn báo danh tên mình ở mỗi mục thi đấu. Giống như một con khổng tước đực nóng lòng mở màn.
Tô Nhiễm vẫn không có tiền, tiền làm thêm tháng trước tới tay cầm còn chưa hết nóng thì đã bị Chu Đường lấy đi, đến một xu cũng không lưu lại.
Một ngày ba bữa cơm đều phải dựa vào người này, Tô Nhiễm không khỏi buồn bực —— cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, lời này đúng là không phải tin đồn vô căn cứ.
Nhưng nếu bỏ những lời ác liệt ngẫu nhiên sang một bên mà nói, thì Chu Đường cũng không đáng ghét đến như vậy.
Chàng trai lớn lên đẹp tính cách cũng rộng rãi, kỳ thật còn vô cùng đáng yêu, hơn nữa anh cũng rất nhiệt tình và hào phóng, mọi người đều thích kết giao với anh.
Đại hội thể thao ngày đó, Chu Đường ném thẻ cơm của mình cho cô: "...Đi mua chút nước và đồ ăn vặt."
Nhóm Omega trên khán đài thích tụ tập nói chuyện phiếm và ăn đồ ăn vặt với nhau, Omega của anh đương nhiên cũng phải có.
Tô Nhiễm cất thẻ cơm đi, tới siêu thị nhỏ của trường mua một đống mì gói, trứng kho, bánh mì giăm bông, tất cả thực phẩm tiện lợi đều mua không ít.
Cứ tích trữ đồ ăn của tuần này trước, đến lúc đó sẽ không cần lúc nào cũng phải ở bên anh. Tô Nhiễm nghĩ.
Chu Đường là ví dụ điển hình cho kiểu người cái gì cũng am hiểu, anh giành được rất nhiều giải nhất và lập công lớn, các thành viên trong lớp đều vây quanh anh, hoan hô cười to.
Nhưng anh lại thẳng tắp đi tới, mái tóc ướt đẫm mồ hôi tùy tiện vuốt lên, duỗi tay lấy chai nước đã uống một nửa mà Tô Nhiễm ôm trong lòng ngực, vặn nắp ra rồi uống ừng ực ừng ực.
Bạn học trong lớp đã sớm quen với tình huống như vậy, liền cười thiện ý ha ha rời đi.
Alpha của Tô Nhiễm lợi hại* thế nào mọi người đều rõ ràng, tuy rằng đối với cách làm của Chu Đường vẫn cảm thấy mạo hiểm, nhưng đương sự đã không quan tâm, thì bọn họ càng không có gì để nói
*Niệu tính (尿性): một loại nhạo báng thiện ý, ý chỉ một người rất giỏi trong phương diện nào đó, đôi khi có nghĩa rộng là lợi hại.
Nhưng mà Tô Nhiễm có chút không ngờ tới.
—— Chu Đường tịch thu tất cả đồ ăn cô có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.