Editor: Tĩnh Khuynh
Cao Tinh Thần bắt Lương Thu đi tắm, dùng khăn lau người rồi mặc một chiếc áo phông đen của hắn vào.
Sau đó, hắn kéo cô đến phòng phía đông, và còng tay trái của cô bằng chiếc còng tay mà các kĩ nữ đã sử dụng đêm qua, và còng tay cô vào vòng sắt của một chiếc hộp gỗ lớn trong nhà, toàn bộ quá trình đều là khuôn mặt lạnh lùng, không có nửa điểm động tác ôn nhu.
Lương Thu vẫn còn đang bàng hoàng vì bị thô lỗ vừa rồi, cảm giác khó chịu khi sặc nước vẫn chưa nguôi ngoai, cô vẫn còn vật vã ho sặc sụa, "Anh buông tôi ra! Anh định làm gì?"
Không thèm quan tâm cô, lại dùng cái khăn mặt trước đó cắm vào miệng của cô, lưu lại cô đang kêu mắng một tiếng, liền xoay người đi ra ngoài.
"Ngô... ngô..." Lương Thu tuy sức yếu nhưng vẫn cố gắng giãy dụa lần cuối cùng, cô biết người đàn ông này dường như đang lợi dụng cô để đổi 10 vạn tệ lấy của cha Cao Minh Lỗi, cô bị xem như là bắt cóc rồi phải không?
Nói là tắm, kì thật chỉ là rửa mặt, nước trên tóc còn chưa khô, nằm sấp trên sàn dính nước, hiện tại toàn thân trên dưới không mặc gì, chỉ mặc một cái áo thun màu đen. Cô rất sợ người đàn ông đó sẽ làm gì cô!
Bây giờ đã là trưa, Cao Tinh Thần cho ba con tôm tích mua về vào nồi và hấp, sau đó lôi ra những quả dưa chuột mà hắn không biết mua trong nhà từ khi nào, đều có chút héo, rửa lung tung. Lấy một tấm thớt rồi để lên cắt và cho gia vị. Cũng được coi là dưa chuột tốt để nhắm rượu đó chứ! Để trên bàn, sau đó đi mày mò cái TV hỏng trong nhà.
Nhà hắn rất nghèo, chuột đến đều là phải ngậm nước mắt mà đi.
Hắn vừa ra chưa tới hai tháng, để kiếm sống, hắn bán hết những thứ có thể bán được ở nhà, mẹ hắn không để lại cho hắn một đồng nào, hắn không còn nợ nần gì nữa. Thứ còn giá trị duy nhất chỉ có cái TV thu được ba đài truyền hình này.
Phỏng chừng đám đồ hư này bán được với giá 50 nhân dân tệ cho trạm thu hồi phế phẩm.
Hai ngày trước, hắn ở chợ tiết kiệm mua một cái DVD hỏng không biết qua bao nhiêu tay, hắn mua một đống đĩa lậu, ngẫu nhiên tìm được một cái bỏ vào trong DVD, bắt đầu xem.
Một lúc sau, món tôm tích hấp đã trào ra hương vị hải sản tươi ngon, hương thơm tràn ngập khắp nhà, Cao Tinh Thần đem tôm tích hấp vào nhà, tiếp tục xem TV, uống bia và ăn tôm tích.
Bởi vì Lương Thu bị còng vào hộp gỗ, không tiện ăn cơm, hắn dời bàn ăn đến trước mặt cô, cởi khăn tắm đang nhét trong miệng cô xuống, ném cho cô hai chữ, "Ăn đi!"
Đem cô chết đói, vạn nhất xảy ra án mạng, hắn không kham nổi!
Lương Thu vừa sợ vừa ghét Cao Tinh Thần. Người đàn ông này là một kẻ điên, phát điên mọi lúc mọi nơi và hắn có thể làm bất cứ điều gì. Nghĩ đến những gì hắn đã làm với cô trước công chúng ngày hôm qua, cô lập tức trừng mắt, "Tôi không ăn, anh thả tôi ra!" Cô không muốn ăn, cô muốn về nhà!
Cao Tinh Thần mệt mỏi khi nghe những lời này, và kiên nhẫn hỏi lại, ánh mắt phượng tức giận, "Cô có ăn hay không?" Đề-xi-ben đã tăng lên rất nhiều, và có sự tức giận trong đó!
"Tôi không ăn! Tôi muốn về nhà!" Lương Thu nóng nảy lên, hét lên phản đối, tại sao người đàn ông này lại bắt cóc cô, và tại sao lại cưỡng hiếp cô ở trước mặt mọi người!
Tuy nhiên, cô vẫn chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, sự kiêu ngạo của cô chưa bị thực tế mài mòn, cô còn chưa hiểu rõ hoàn cảnh của chính mình, cũng chưa hiểu được thực tế, trên đời này không có ai nói cho cô biết mọi chuyện về nhân quả.
Bây giờ Cao Tinh Thần vô cùng căm ghét gia đình Cao, và cô với tư cách là "vợ" của Cao Minh Lỗi, Cao Tinh Thần nguyện ý cho cô đồ ăn, liền đã xem như đại phát thiện tâm, nghĩ không ra cô còn dám giở trò chọc giận hắn?
Làm sao hắn có thể dung thứ cho việc nhà họ Cao đối xử với mình như thế này! Sự hận thù không thể giải thích được sinh ra từ tận đáy lòng. Cầm lấy miếng dưa chuột từ trong đĩa, véo chặt cằm cô rồi nhét vào miệng, cô không muốn ăn sao? Vậy thì anh ấy có cách để cho cô ăn!
"Ngô ngô... ngô ngô..." Lương Thu mở to hai mắt, nghiến răng giãy dụa lần nữa, tại sao tên này lại bắt đầu điên cuồng?
"Cô mẹ nó ăn hay không!" Cao Tinh Thần bóp má cô bằng ba ngón tay, bắt cô mở miệng và nhét những miếng dưa chuột qua hàm răng hơi hé mở của cô.
Nhiều miếng dưa chuột đã bị rớt xuống mặt đất, và khuôn mặt mới được rửa sạch lại bị bôi bởi bã dưa chuột và gia vị giấm cùng nước tương. Cao Tinh Thần nắm lấy một nắm và tiếp tục nhét vào miệng cô. Dù cô có ăn hay không, hắn cũng muốn thuần phục cô, làm cho cô nghe lời!
"Ngô ngô... Ngô..." Lương Thu khóc, hai má bị véo sinh đau, dưa chuột bị bắt nhét vào trong miệng đều không kịp nhai, trực tiếp nuốt xuống, cái loại đồ ăn không nhai đã đi nuốt xuống cảm giác rất khó chịu, và cổ họng cô bị đau.
Kinh hãi nhìn người đàn ông hung tợn trước mặt, cổ tay gần như bị còng xé rách. Sau khi bị cưỡng bách hai lần, Cao Tinh Thần cuối cùng cũng buông cô ra, nhìn vào đôi mắt kinh hoàng của cô, lại hỏi: "Chính mình sẽ tự ăn sao?" Nếu không, hắn có thể giúp cô ăn! Miễn là cô ấy có thể chịu đựng được!
Nhìn thấy sự thô lỗ của Cao Tinh Thần, Lương Thu biết sợ rồi, và nhìn hắn với vẻ sợ hãi.
Cao Tinh Thần xem cô đã biết cam chịu, đưa tay dính canh dấm tương chét lên người cô, khinh bỉ liếc cô một cái, ngồi trở lại chỗ ngồi, tiếp tục ăn tôm tích, xem TV.
Hắn thì thào chửi rủa "Thật là cái đồ đê tiện!" Hảo hảo thương lượng không được, một hai phải để hắn cưỡng bách.
Lương Thu uỷ khuất nức nở hai tiếng, ngồi lại vào vị trí, vẻ kiêu ngạo muốn chống lại cũng biến mất ngay lập tức, nghe những lời xúc phạm của hắn, cô cũng không dám phản bác lại, người đàn ông này quá tệ, quá điên cuồng rồi.
Một tay cô ôm chặt lấy ngực mình, ngửi thấy mùi hải sản tươi rói trên bàn, cô đói đến mức bụng kêu ùng ục, nhưng cô không dám buông ra, bởi vì bên trong không mặc gì, cô buông tay sẽ có cảm giác mất đi khả năng tự bảo vệ.
Cao Tinh Thần không hài lòng với bộ dạng của cô, "Còn không ăn đúng không?" Chỉ cần nhìn thôi đã thấy no rồi sao?
Lương Thu cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bất bình rơi lệ, cô quả thực rất đói, lại sợ hắn làm khó mình, đành phải buông tay ra, dùng đũa gắp một quả dưa chuột.
Nhìn cô chủ động đi ăn, Cao Tinh Thần khinh thường liếc một cái.
Hai người im lặng ăn, sau khi uống xong một lon bia, Cao Tinh Thần mở một lon mới, và vô tình liếc nhìn Lương Thu một cái.
Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, có chút câu nệ cùng sợ hãi, đôi tai nhỏ ẩn hiện trong mái tóc dài ướt át càng thêm trắng nõn đáng yêu, lông mi cũng rất dài, chập chờn tựa như cái quạt nhỏ, khi ăn cơm miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, khuôn mặt nhỏ cử động lõm xuống, bộ dáng thực đáng yêu.
Cao Tinh Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút đỏ mắt, ở trong lòng âm thầm tán thưởng, thật nhìn không ra, cô nàng này lớn lên cũng không tệ, Cao Minh Lỗi ánh mắt không tồi, cô nàng này rất có một cổ hương vị tiểu gia bích ngọc, một cổ cảm giác Giang Nam nhẹ nhàng thủy tú còn lộ ra một tia kiều man, là giọng hắn thích.
Lương Thu biết hắn đang nhìn chằm chằm chính mình, khẳng định là không có tâm tư gì tốt, chỉ là cô cũng không có biện pháp khác, chạy lại chạy không ra được, hơn nữa cô đều đói rồi, chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt nóng rực của hắn, yên lặng ăn đồ ăn.
Nhìn hai phút, Cao Tinh Thần rốt cuộc khống chế không được tâm tư mình, trực tiếp giống như sói đói vồ mồi nhào về hướng cô, vợ Cao Minh Lỗi đang ở trong tay của hắn, hắn cũng không thể dễ dàng buông tha.
Sợ tới mức Lương Thu cao giọng kêu sợ hãi, "A —— buông tôi ra, buông tôi ra......"
Hai tay đang bị còng không thể thoát khỏi, cả người bị kẹt trong cơn đau.
Cao Tinh Thần đem cô ôm đến trong lòng ngực, đem môi tới gần mặt cô, nhẹ ngửi hương vị trên người cô, nhàn nhạt xà phòng thanh hương khá tuyệt, tại sao khi sử dụng hắn lại không cảm thấy được mùi hương như vậy?
"Lớn lên còn khá xinh đẹp!" Hắn nói mang theo mùi rượu tiến vào lỗ tai cùng mũi Lương Thu.
"Anh buông tôi ra!" Lương Thu ở trong lồng ngực hắn giãy giụa.
Cao Tinh Thần một bàn tay duỗi đến bên trong áo cô, sờ đến quả đào nhỏ trắng nõn và mềm mại của cô, xúc cảm thật tốt, so với tối hôm qua tìm ba cái kĩ nữ kia tốt hơn một chút.
Môi mỏng ở sườn mặt cô trước sau di chuyển, hắn hô hấp tiết tấu trở nên dồn dập cực nóng, "Nếu tôi không bỏ ra thì cô có thể làm gì tôi?"