Editor: Tĩnh Khuynh
Tuần lễ vàng của ngày Quốc khánh là một dịp tốt để tụ tập và kết hôn.
Hôm nay, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, một gia đình ở thị trấn Cao gia, cửa cầu vồng bơm hơi treo cao ở ngưỡng cửa, các thiếp đại hỉ được dán khắp nơi. Trẻ em cầm trên tay quả bóng bay, cười đùa vui chơi khắp nơi và rất nhiều người sôi nổi nhốn nháo ở cửa, không vừa cắn hạt dưa vừa nói đông nói tây, thì chính là phụ gia chủ thu xếp làm việc, phi thường náo nhiệt.
Chỉ có một người, ngồi trong chiếc xe tải cách đây không xa, lặng lẽ hút một điếu thuốc, nhìn tất cả với ánh mắt lạnh lùng.
Lương Thu ngồi sau xe cưới làm cô dâu, tâm trạng có chút phức tạp, càng thêm ngại ngùng, lo lắng, lần đầu tiên trong đời kết hôn a.
Chú rể Cao Minh Lỗi thấy cô căng thẳng, ở ghế phụ quay đầu nhìn cô rồi vươn tay nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cô, "Đừng khẩn trương, em là cô dâu xinh đẹp nhất."
Lương Thu xấu hổ cười cười, hơi cúi đầu xuống, càng lộ ra thêm sắc đẹp động lòng người.
Xe hoa dừng lại trước cổng nhà của Cao Minh Lỗi, pháo ở cổng bắt đầu bốc cháy.
Cao Tinh Thần ở trong xe cách đó không xa, bên tai nghe liên tục tiếng pháo nổ, cau mày nhìn đoàn xe hoa, vẻ mặt càng thêm khinh thường!
A, màu trắng bá đạo mở đường? Đây là muốn bạch đầu đáo lão?
Nhìn đoàn xe quy cách đã biết lão già đó đã bỏ ra bao nhiêu tiền, phì phèo khói ngoài cửa kính xe, khinh khỉnh khạc nhổ, hôm nay lão tử phải hảo hảo chơi đùa với các ngươi!
Trong khói và sương mù của pháo, Lương Thu mặc một chiếc váy cưới màu trắng được Cao Minh Lỗi bế vào nhà, đây là một ngôi nhà gỗ rộng rãi do cha mẹ Cao Minh Lỗi ở quê nhà xây dựng cho anh, mọi nơi đều được quét dọn sạch sẽ và trang trí bằng màu đỏ tươi.
Phòng tân hôn chật ních những người hàng xóm muốn ngắm vẻ đẹp của cô dâu. Lương Thu trông càng xấu hổ hơn. Không biết tìm chuyên gia trang điểm ở đâu. Phấn má hồng có đắt không? Đem khuôn mặt của cô bôi đến đỏ giống như là hàm răng nhai trầu của bà mối ở dưới nông thôn, cô lại xấu hổ, khuôn mặt càng lộ vẻ đỏ tươi.
Cao Minh Lỗi mặc một bộ âu phục chỉnh tề, nắm tay cô dịu dàng an ủi, ôn nhu đưa cho cô một ly nước, "Uống miếng nước đi, chốc lát lại hành lễ."
Lương Thu cười, ánh mắt cong lên, cô chưa bao giờ thấy Cao Minh Lỗi đẹp trai như vậy. Anh ấy thực sự rất có khí chất trong bộ vest.
Ngày lành giờ tốt đã đến.
Cô dâu chú rể lên lễ đài chuẩn bị cho một lễ cưới đơn giản, trên lễ đài có cha mẹ chú rể nhưng không thấy cha mẹ cô dâu.
Người chủ trì nói những lời chúc tốt lành trên sân khấu, Lương Thu hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, người đàn ông đối diện cũng trìu mến nhìn cô, như thể trên đời này chỉ có hai người bọn họ.
Nghe người chủ trì trêu chọc và lừa tình nói, trong lòng cô đang nghĩ, nếu mọi thứ trước mắt là thật thì kì thật cũng không tồi.
Người chủ trì trêu chọc xong thì bắt đầu buổi cúng, vừa khi người chủ trì nói: "Phu thê đối bái, ai trước cúi đầu ai mua đồ ăn" thì dưới đài có một giọng nói đùa: "Sau khi bái đường có nên đưa vào động phòng không?"
Mọi người đều sững sờ tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, và họ thấy Cao Tinh Thần ôm lấy hai cánh tay đầy hoa và nhìn về phía sân khấu với một nụ cười nhếch mép. Trên sân khấu, Cao Minh Lỗi và cha mẹ của anh đã bị sốc khi nhìn thấy hắn. Làm thế nào mà cái loại người này lại xuất hiện?
Lương Thu không biết Cao Tinh Thần, liền thấy hắn mặc quần jean, áo phông đen, hai cánh tay xăm hình bông hoa lớn màu xanh đen, tay đút túi quần, nhìn chằm chằm vào sân khấu hơn nữa vóc dáng hắn rất cao, đứng ở trong đám đông nên càng nổi bật.
Bên cạnh hắn là một nhóm người, vừa thấy liền biết là một đám côn đồ không tốt lành gì.
Cô thấp giọng hỏi Cao Minh Lỗi, "Anh ta là ai?" Có vẻ như là người khách không tử tế.
Cao Minh Lỗi không trả lời, nhưng ngay lập tức chặn cô sau lưng, trừng mắt nhìn Cao Tinh Thần.
Cao Tinh Thần cầm lon Coca từ Tiểu Trang ở bên, lắc mạnh trong tay và nói với một nụ cười xấu xa: "Bầu không khí không đủ nóng trong ngày vui này!" Đột nhiên hắn mở nắp và phun mạnh vào cô dâu và chú rể. "Đến đây anh em, chúng ta hãy giúp đỡ!"
Hắn hôm nay là tới quấy rối!
Coca vốn tràn đầy năng lượng giống như một đài phun nước nhỏ, toàn bộ hơi nước và Coca đều được phun ra ngoài, những người khác cũng nghe theo lời hắn, lập tức vây quanh bàn lễ và bắt đầu phun Coca vào những người phía trên.
Lương Thu bị doạ đến mức hoa dung thất sắc, sợ hãi kêu lên, "A ----" Né trái tránh phải.
Bên dưới có quá nhiều Coca phun lên, cô lại đi giày cao gót, muốn tránh cũng không tránh được nên chỉ có thể dùng tay che mặt, lớp trang điểm đã bị Coca làm cho loang lổ.
"Cao Tinh Thần, mày đang làm gì vậy!" Cha của Cao Minh Lỗi là Cao Bân vừa trốn vừa hét lên, ông cũng bị xịt Coca.
Tên hỗn trướng đáng đâm ngàn đao này, vừa ra tới đã tìm ông kiếm chuyện.
Cao Tinh Thần chế nhạo và nói, "Tôi chỉ cổ động cho ông thôi a. Con trai ông kết hôn. Là anh trai nó, tôi thế nào lại không đến cổ động được."
Cao Minh Lỗi cởi áo khoác ngoài và trùm lên đầu Lương Thu, và chửi: "Cao Tinh Thần, đ* m* m** cút cho tao! Tao không cần mày đến cổ động!"
Cao Tinh Thần vốn còn muốn đùa giỡn một chút với bọn họ nhưng câu nói này liền chọc giận hắn, còn dám mắng hắn! Ném chai Coca trên tay xuống, hắn sải bước lên sân khấu, không nói gì, đấm thẳng vào mặt Cao Minh Lỗi, kính của Cao Minh Lỗi bị văng ra, anh lại bị Cao Tinh Thần đánh rớt xuống lễ đài.
Những người bên cạnh xúm vào, đấm đá Cao Minh Lỗi. Phía sau Lương Thu cởi xuống áo vest che đầu cô, nhìn thấy người đàn ông cao lớn đang toát ra vẻ tức giận, cô định chạy xuống khỏi sân khấu thì bị Cao Tinh Thần một phát bắt được.
"Anh thả tôi ra!" Cô kinh hãi giãy giụa, người đàn ông này cư xử như một tên thổ phỉ vậy.
Nghe hắn nói rằng hắn dường như là anh trai của Cao Minh Lỗi, làm sao cô tới bây giờ cũng không biết Cao Minh Lỗi còn có một người anh trai?
Cao Tinh Thần nắm lấy cổ tay cô, nhìn Cao Minh Lỗi, người vẫn đang bị đánh trên khán đài, khóe miệng nhếch lên, "Muốn bạch đầu đáo lão sao? Lão tử liền muốn cho ngươi đầu lục đáo vĩ!"
Vừa định kéo Lương Thu ra khỏi sân khấu, Cao Bân vừa thở một hơi đã phải ngăn hắn lại, "Mày muốn làm gì vậy, mày làm bậy, có tin hay không, tao sẽ gọi cảnh sát. Liền cho mày vào tù! Cả đời này không thể thoát ra được!"
Đám cưới bị quấy phá, ông trước mặt bao nhiêu người mất mặt lớn như vậy. Về sau ông còn như thế nào ngẩng đầu với láng giềng trước mặt?
Trái tim của Cao Tinh Thần lạnh như một tảng băng. Đây là cha ruột của hắn. Cha hắn muốn hắn ở tù cả đời. Tất cả sự tức giận của hắn bùng nổ ngay lập tức. Không màng trung hiếu lễ nghi, một chân đá cha mình xuống lễ đài. Đối với những lời đe dọa của ông, Cao Tinh Thần cũng không sợ hãi, "Được rồi, ông đi báo cảnh sát đi, nếu ông dám gọi cảnh sát, tôi sẽ nói ra chuyện năm đó ông làm! Xem ai sẽ chết trước!"
Cao Bân bị câu nói này của hắn hù dọa, không biết chuyện mà hắn nói có phải là sự cố của năm đó hay không, vì vậy nhất thời không dám gọi cảnh sát.
Lễ đài không cao lắm nhưng bộ xương già của Cao Bân không thể chịu được một cước này của Cao Tinh Thần. Ngực đau đến không đứng dậy được, thở hổn hển chửi rủa "Cao Tinh Thần, đồ nghiệt chủng!"