Edit: Quỳnh
Beta: Wan + Miêu Nhi
Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Cố lão gia tử áy náy nói: "Chúng ta trước tiên lén nhận đứa nhỏ Quân Thanh này, tạm thời đừng để nó về Cố gia vội, chờ thời cơ chín mùi hãy nói. Trước tiên cứ gạt Tiểu Ảnh đã. Thằng bé là anh, chắc sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta."
"Như thế cũng được."
Mọi người cùng đồng ý, tranh thủ thời gian Cố Nhược Ảnh đang quay phim, vội vàng đi tìm Hàn Quân Thanh.
"Quân Thanh, ông là ông ngoại của cháu!"
"Cậu là cậu của con!"
"Tiểu tử thối! Anh là anh họ của cậu, chuyện trước đây coi như bỏ qua, sau này sẽ so tài lại!"
"Đứa nhỏ này mấy năm nay con đã chịu khổ rồi!"
"Sau khi trở về, bà ngoại sẽ bù đắp cho con thật tốt!"
"Từ nay về sau con không còn một mình nữa rồi!"
......
Một đám người mồm năm miệng mười, trên mặt ai cũng vương nét cười, bây giờ bọn họ rất cao hứng, tìm được người thân lưu lạc bên ngoài có thể không cao hứng sao?
Hàn Quân Thanh trong đám người cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tuy rằng không có được vẻ tươi cười như những người Cố gia nhưng vẫn khá vui vẻ, cho dù không nhận lỗi vì hành vi đánh người của hắn, cũng chẳng giải quyết được chuyện hắn bị phong sát nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự ràng buộc huyết mạch trời sinh này. Người Cố gia nhiệt tình như thế khiến Hàn Quân Thanh có cái nhìn khác về bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/2110861/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.