Văn Khanh xuyên tới trước Tô Nguyễn nên cô không hề đi tìm đường chết mà đẩy "Tô Nguyễn" một cái, đối phương cũng không đụng đầu xuống đất hôn mê. Cô còn nghĩ nếu "Tô Nguyễn" không ngỏm, liệu thiên hậu Tô Nguyễn có thể xuyên qua đây hay không? Sự thật chứng minh, cốt truyện luôn hướng về nữ chính, dù không có cái đẩy của Văn Khanh, nữ chính vẫn sẽ xuyên qua.
"Tô Nguyễn" cùng "Văn Khanh" đều ở chung một ký túc xá, nên khi rời giường vào sáng hôm sau, Văn Khanh thấy cái liếc xéo đầy khí chất nữ vương của Tô Nguyễn, biết ngay nữ chính đã xuyên tới.
Trong nguyên tác nữ chính được xây dựng theo hình tượng ngự tỷ tự lập tự cường quả quyết sát phạt, lại thêm mười mấy năm là đại minh tinh, khí chất khác người cực kỳ rõ ràng. Chỉ có điều loại khí chất kia đã bị cô ta thu lại trong chớp mắt, biến mình thành một nữ sinh hiền lành vô hại, Văn Khanh giả bộ không thấy sự thay đổi của cô ta, thu dọn đồ đạc rồi nói với Tô Nguyễn: "Đi thôi."
Tô Nguyễn căng thẳng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đi đâu?"
Sau khi cô chết thì đột nhiên tỉnh lại ở một nơi vừa kì quái vừa xa lạ, thân thể cũng không phải của mình, trong đầu cô mơ hồ có một đoạn hình ảnh, là ký ức của một cô gái, nhưng lại đứt quãng không hoàn chỉnh. Có điều như vậy cũng đủ để cô đoán ra, rất có thể cô đã xuyên tới thế giới tương lai. Bởi vì đồ vật trong trí nhớ của cô gái này đều rất tân tiến, ngay cả robot, chiến hạm các loại cũng có.
Điều này khiến cô vừa vui mừng vừa sợ hãi, trọng sinh sau khi chết quả thật là một chuyện khiến người ta phấn khích, nhưng lỡ như bị người khác phát hiện mình không phải nguyên chủ thì làm sao bây giờ? Cô gái đối diện xuất hiện trong trí nhớ từ nhỏ đến lớn, hẳn là rất quen thuộc với nguyên chủ, liệu có thể nhìn ra sơ hở không?
Văn Khanh nhíu mày nhìn cô một cái: "Cậu có ý gì? Không phải hôm qua đã đồng ý với tớ rồi sao?"
"Hả?"
Tim Tô Nguyễn vọt lên tận cổ, cô không có ký ức của nguyên chủ, làm sao cô biết cổ đã đồng ý cái gì? Trả lời như thế nào để đối phương không nghi ngờ đây? Tô Nguyễn vội vàng suy nghĩ, nháy mắt tìm ra một cách: "Việc này, hôm nay tớ nhức đầu lắm, không đi với cậu được."
Cô nghĩ nói như vậy đã đủ để ứng phó với cô gái này, không ngờ sau khi cô nói xong, cô gái nhíu mày càng sâu: "Tô Nguyễn, cậu không muốn đi thì nói thẳng, tớ không ép cậu đi! Chính cậu nói muốn giúp tớ, giờ lại lấy cái cớ vớ vẩn này ra đùa tớ à?"
Cô cười khẩy, chỉ vào một loạt đèn chỉ thị trên tường: "Chỉ số khỏe mạnh đều là đèn xanh, cậu nói với tớ cậu đau đầu?"
Nói xong, không đợi Tô Nguyễn kịp phản ứng, cô đẩy cửa đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Tô Nguyễn hơi hoảng hốt, cô không quen nơi này, suýt chút nữa lộ ra sơ hở, ai biết thế giới này còn có cả đèn chỉ thị khỏe mạnh! May mắn, cô gái lúc nãy chỉ cho rằng cô miễn cưỡng, cũng không hỏi nhiều, bằng không cô thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Có vẻ cô gái kia tính tình không tốt, lại là bạn bè từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ, ở cùng cô ấy rất dễ lộ ra sơ hở, nhanh chóng tìm cơ hội tách ra thì hơn.
Chẳng qua việc gấp bây giờ là làm quen với thế giới này, tránh đi những sai lầm cơ bản. Cô xem lại hết trí nhớ của nguyên chủ, lọc ra những thông tin mình cần.
Nữ chính đại nhân đang bận bịu làm quen với thế giới này, Văn Khanh cũng vậy. Vừa rồi cô mượn cớ thăm dò nữ chính một chút, phát hiện cô ta không hề tiếp nhận hoàn toàn ký ức của "Tô Nguyễn", nếu không sẽ không tìm một lý do sứt sẹo như vậy. Văn Khanh cảm thấy có thể là "Tô Nguyễn không phải vì hôn mê sâu nên chủ động nhường thân thể cho cô - mà là chính cô ta xuyên tới cướp, vì thế "Tô Nguyễn" mới không muốn để lại ký ức của bản thân cho kẻ xấu xa này.
Mặc kệ do nguyên nhân gì, kết quả đối với cô càng có lợi, về sau đỡ phải giải thích sự thay đổi của mình.
Văn Khanh vừa bước ra khỏi ký túc xá, trong đầu cô nhận được một thông báo, là của bên hậu cần trong trường gửi tới, liên quan đến việc cô đổi ký túc xá.
Xin đổi ký túc xá, không phải Văn Khanh làm, mà là "Văn Khanh" làm. Cô là người dẫn chương trình nền tảng của Liên Minh, càng ngày càng nổi tiếng, ở chung ký túc xá với người khác cũng không tiện nên mới xin ra ở ký túc xá riêng. Việc này "Tô Nguyễn" cũng biết, còn Tô Nguyễn này thì chưa chắc.
Lúc Văn Khanh về ký túc xá thu dọn đồ đạc, Tô Nguyễn đúng lúc không có ở đó. Văn Khanh cũng lười thông báo cho cô, cô rất muốn dọn đi! Nếu vậy thì khỏi cần phải giả vờ.
Học viện Quân sự Liên Minh độc chiếm cả một tinh cầu, ngôi trường to đến mức gần như không có biên giới, nói là ký túc xá một người nhưng thật ra có thể so với một biệt thự cỡ nhỏ. Chẳng qua nơi này do một đám nhà giàu xây nên, có tiền là có thể ở được.
Học viện Quân sự Liên Minh danh tiếng cỡ nào cũng tránh không được việc có sâu mọt. Những người này trong nhà có tiền có thế, vào đây là vì bằng cấp, có thể hưởng lạc thì không thể không nguyện ý tài trợ, học viện cũng vui vẻ nhận lấy. Nếu không có khoản tiền này thì học viện lớn như vậy sao có thể chống đỡ được khi chỉ dựa vào ngân sách của Liên Minh? Thế là một nơi thần kì được ra đời – Khu 2 tòa nhà B.
Văn Khanh có thể vào đây ở chứng tỏ cô kiếm được không ít tiền, không chỉ có thể chi trả cho học phí huấn luyện của cô và Tô Nguyễn mà còn đủ cho cô vào ở một chỗ đốt tiền như thế này. Chả trách cô ấy chết rồi mà vẫn còn nhớ đến fan hâm mộ, có fan hâm mộ nguyện ý tiêu tiền vì mình như vậy, là ai cũng sẽ nhớ nhung!
Nhưng Văn Khanh không stream bây giờ mà làm quen với hoàn cảnh trước, cũng tốn không ít thời gian làm công tác chuẩn bị, đã xem streaming là sự nghiệp thì phải cố gắng làm cho tốt. Dù sao sức cạnh tranh của nghề này cũng không lớn lắm, nguyên chủ lại có khuôn mặt thanh tú, trình độ ca hát cũng không tệ, giọng nói đặc trưng rất dễ nhận ra nên thu hút được không ít phấn (*). Nhưng nữ chính đến đã thay đổi hết thảy.
(*) Phấn: ý chỉ việc tăng lượng người hâm mộ và tăng mức độ phổ biến.
Người ta vốn dĩ là Thiên hậu đẳng cấp Thiên hà, tùy tiện hát một bài ở thời đại trước cũng đủ làm kinh động tứ phương, cuối cùng đến cả vị Thiếu Tướng nào đó là người tình trong mộng của các thiếu nữ Liên Minh cũng bị cô hấp dẫn - bởi vì giọng hát của Tô Nguyễn có khả năng chữa trị, chữa lành tổn thương tâm lý nhiều năm của hắn...
Những người như Tô Nguyễn chỉ có ở trong tiểu thuyết, Văn Khanh bất lực nhổ nước bọt. So với khả năng hack của Tô Nguyễn, cô không có lợi thế về ca hát, thay vì đánh nhau sống dở chết dở, chi bằng tự mình mở ra con đường riêng.
Hừ, đây là sử dụng tài nguyên hợp lý, dùng nỗ lực nhỏ nhất đổi lấy hồi đáp lớn nhất, tuyệt đối không phải vì cô lười, sợ phiền phức đâu!
Cùng lúc đó, Tô Nguyễn cuối cùng cũng hiểu được đôi chút về thế giới này, cũng biết thân thế của mình. Xuất thân là cô nhi, lớn lên nhờ sự chăm sóc của Liên Minh, bây giờ đang học tại Học viện Quân sự Liên Minh hệ Văn Nghệ, cũng chính là lính văn nghệ trong truyền thuyết.
Tô Nguyễn rất hài lòng với thân phận này, cô nhi có nghĩa là không có thân thích cực phẩm lôi kéo, cũng không cần ngụy trang với người nhà. Trước kia cô ước mơ làm một vị quân nhân, bây giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện được rồi! Mặc dù chỉ là lính văn nghệ nhưng vẫn hợp ý cô, cô vốn xuất thân từ ca sĩ mà!
Duy nhất có một chỗ không tốt, trong tài khoản nguyên chủ chỉ có hai trăm đồng, không đủ để ăn một bữa cơm. Cô lục lại trí nhớ, nguyên chủ trước kia đều dựa vào sự giúp đỡ của người bạn cũng phòng, nhưng người kiêu ngạo như cô sao có thể chấp nhận sự bố thí của người khác?
Hơn nữa cô đã biết cách kiếm tiền của Văn Khanh, không phải chỉ là stream ca hát sao? Đối với cô còn dễ hơn ăn cơm, có điều trong thời đại của cô streamer không được coi trọng, ở đây thì lại rất hot, chiếm đến nửa giang sơn trong ngành giải trí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]