Định thần mãi tôi mới nhận ra đó là Phong. Anh ta kéo tôi ra bức tường rồi mới dừng lại. Tôi khẽ đẩy anh ta ra, anh ta lại càng giữ chặt tay rồi nói:
- Hoa khôi thanh lịch cơ à? Giỏi đấy.
- Anh Phong. Buông tay em ra được không? Muộn rồi.
- Muộn rồi thì sao? Mà đúng rồi, cô đang tạo cho mọi người thấy cô là con ngoan, trò giỏi tất nhiên không dám về muộn cũng phải thôi.
Tôi nhìn Phong không đáp đột nhiên mới nhớ ra hình như ngày mai anh ta đi nước ngoài. Phong nhận được học bổng du học của trường, mấy ngày trước mẹ tôi vừa nói mà tôi quên béng mất. Bảo sao hôm nay mọi người trong nhà rục rịch chuẩn bị đồ, cũng chẳng ai hỏi tôi về cuộc thi ở trường. Tôi cũng phải công nhận Phong giỏi, suốt một năm nay anh ta rất ít khi về nhà, sau mấy vụ xì căng đồ Phong càng lầm lì ít nói. Thế mà anh ta vẫn vươn lên sống như cây xương rồng gai góc. Thấy tôi im lặng, Phong lại nói:
- Sao? Trước mặt tôi mà cũng phải trưng ra cái bộ mặt giả tạo đấy à? Biết vì sao hôm nay tôi đến tìm cô không?
- Em không biết.
- Cô nợ tôi một lời xin lỗi…
Chưa đợt Phong nói hết câu tôi đã cúi gằm mặt đáp lại:
- Anh Phong. Em xin lỗi anh.
Xin lỗi thì xin lỗi. Có ai chết vì không có sĩ diện đâu. Phong gật đầu nhưng ánh mắt thì tối sầm cả lại. Hình như anh ta thở dài, khoé môi cong lên gằn từng chữ:
- Công nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-chong-ban-than/97305/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.