Câu nói “Buông tay” của Phong như một gáo nước lạnh dội vào tôi. Những lời giải thích chưa kịp nói ra đã bị chặn lại. Tôi hiểu, Phong đã biết, chỉ là không ngờ lại lạnh lùng nhanh đến vậy. Hôm qua còn cười nói anh em thân thiết kia mà.
- Anh Phong, thực ra…
Còn chưa nói xong, Phong đã cười nhạt ngắt lời:
- Đây là những gì cô muốn đúng không?
- Anh nói gì em không hiểu?
- Đến lúc này mà cô vẫn giảo hoạt nhỉ? Tôi là cái thá gì của cô vậy? Hả?
Thế rốt cuộc anh muốn là cái thá gì của tôi chứ? Phong vẫn ngồi trên ghế sofa, dưới ánh đèn các nét đẹp của anh lại hiện lên. Đôi mắt màu xanh xám, sống mũi cao, gương mặt nam tính nhưng lại đầy u uất. Tôi hiểu, giờ mình đã không thể biện minh thêm được nữa liền đáp lại:
- Anh chẳng là cái thá gì của em cả.
Lúc này, đôi mắt xanh xám đột nhiên hằn lên những tia tuyệt vọng rồi nghiến răng ken két.
- Những ngày qua cô bên tôi là vì gì? Là muốn lợi dụng tôi để thực hiện những âm mưu của mình?
- Đúng vậy!
- Cô giỏi lắm! Đầu óc cô chỉ toàn âm mưu, thủ đoạn, chỉ toàn tính toán thù hận. Bao nhiêu năm nay cô vẫn vậy, chỉ là thủ đoạn tàn ác hơn…
- Vậy anh thì không có thủ đoạn? Anh cố gắng lấy lòng mẹ tôi, anh cố gắng lấy lòng tất cả những người xung quanh tôi và khiến tôi bị cô lập. Anh và Nguyệt rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-chong-ban-than/2107241/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.