Chỉ sau hai lần người hầu lên dọn dẹp phòng, từ đó ai cũng nhận định rõ ràng Trác Mân thật sự không còn là một tên nô lệ nữa. Bình thường chẳng có nô lệ nào được ông chủ nâng niu trên tay như thế, ngay cả đồ ăn cũng đều là phần ăn được chọn lọc kĩ lưỡng.
Những lúc Trác Mân muốn làm việc, khi ấy vài người hầu lại luống cuống. Chẳng ai là dám phân việc nặng, nhỡ đâu ảnh hưởng đến cô. Không khéo ông chủ sẽ lại xử tội.
Hôm đó, việc được giao tới là nhẹ nhàng nhất. Chỉ đơn giản là cắt tỉa và tưới nước cho cây. Trác Mân cầm theo bình nước tưới hàng cây. Thế nhưng, trùng hợp lại nghe tiếng la hét thảm thiết đến não nề vọng lại từ khu vực rừng.
Bởi là vùng núi, bao phủ khắp nơi đều là cây cối. Cô chưa bao giờ lớn gan dám đi khỏi, bởi mỗi khu vực đều có người canh gác.
Nhưng tiếng la hét vọng mãi vẫn chưa hề kết thúc. Khu vực này lại vắng người canh, Trác Mân tò mò, chẳng hiểu sao liền men theo lối mòn nhỏ. Đường đi đến khu vực đó, cây cối mọc um tùm, căn bản rất khó bước vào.
Đi mãi khá lâu, cuối cùng liền thông qua lớp cây che phủ ở góc khuất, cô trông thấy khu vực toà nhà lớn thiết kế cổ điển nhưng trông khá tù túng. Thế nhưng, cũng khung cảnh hiện tại khiến bản thân liền rơi vào trạng thái kinh hãi.
Trước mặt là những đứa trẻ nô lệ mà chính Trác Duẫn đã mua lại lúc trước. Chỉ có điều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-su-me-luyen-doc-nhat/3597226/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.