Gương mặt nhỏ nhói lên, lực tay rất đau. Nhưng rồi lại buông lỏng. Trác Mân cật lực lắc đầu liên tục.
"Không, tuyệt đối không. Tôi được ngài mua về, là người của ngài."
Qủa thật, Trác Duẫn hài lòng với câu trả lời này.
Thực chất, khoảnh khắc đó khi nghĩ đến chính là vì bản thân Trác Mân đã bệnh đến mụ mị đầu óc. Trước đây khi bị bệnh, chính Nguyên Thành một tay giúp đỡ qua. Nên hiển nhiên, trong lúc đó, chỉ bất giác nghĩ đến nam nhân đó.
Nhưng căn bản, Trác Mân lẫn Nguyên Thành đều đã tách khỏi nhau rất lâu. Chỉ bởi vì trong lần chạy trốn, cậu ta không thể thoát khỏi mà bị truy sát, hành hạ thê thảm đến chết. Cứ nghĩ lại số phận bi thảm đó, cô lại không khỏi hoảng sợ.
Cơ thể ngồi trên người hắn, trực tiếp phơi bày, tầm mắt Trác Duẫn hơi nhíu mày nhìn thân thể non mềm, nhưng vết sẹo trên người vẫn loảng thoảng vài chỗ. Rõ ràng cô đã bị trải qua đánh đập rất nhiều. Vết sẹo nhỏ, nhưng vết thương mà để lại sẹo. Vốn đã không phải bình thường.
Trong đầu đây lên suy nghĩ.
Người của hắn.
Của riêng hắn.
Một tên nô lệ đến thấp hèn, nhưng lại dùng sắc vóc xinh đẹp dụ dỗ hắn.
Rốt cuộc, là dụ dỗ hắn, hay chính bản thân hắn bị dụ dỗ.
Bởi ngồi trên người, Trác Mân đã sớm cảm nhận thứ gì đó nhô lên bên dưới thân mình. Tầm mắt hơi đảo xuống nhìn đã hoảng sợ, liền bị người đàn ông trực tiếp dùng tay ép chạm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-su-me-luyen-doc-nhat/3597216/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.