Kể từ hôm đó, sự coi trọng của Trác Mân đối với người đàn ông đã thay đổi hẳn. Việc cô xuất hiện bên cạnh, sớm đã như một thói quen.
Thỉnh thoảng, Trác Duẫn trở về trong tình trạng đầy máu, vậy mà trên người lại không có vết thương gì. Đôi khi, lại chỉ vài vết thương nhỏ, nhưng Trác Mân đối với việc đó lại hoảng loạn trông thấy rõ.
Vậy mà Trác Duẫn lại cảm thấy đó như một thú vui. Biết là hắn bị thương hắn không quan tâm thì thôi, đằng này cô lại đối với vết thương trên cơ thể hắn còn xót xa vô cùng.
Làm việc liên tục không nghỉ ngơi, con người cũng phải vì điều đó mà mệt mỏi. Người hầu nơi đây phần lớn đều có một ngày nghỉ phép, chỉ duy Trác Mân đến tận bây giờ vẫn không hay. Kết quả, đêm đó liền bưng đồ ăn lên. Tiện thể muốn xin người đàn ông cho mình nghỉ ngơi một ngày.
Trác Duẫn nghe vậy thì cũng đồng ý, hiển nhiên không gây khó dễ gì. Nhưng kết quả, đến tối muộn không phải cô bưng đồ ăn lên mà là một kẻ khác. Tâm tình hằn học thấy rõ.
Hắn lại nhận ra, cô là nô lệ thân cận của hắn chứ đâu phải những kẻ hầu bình thường mà được nghỉ phép. Thế là liền cho sai người kêu gọi lên phòng.
Trác Mân khi này ở trong phòng khu vực những người hầu nữ, vốn còn được nghỉ ngơi thoải mái. Vậy mà nửa đêm liền bị người gọi lên. Hiển nhiên bản thân cảm thấy khó chịu, nhưng một chút phản kháng cô cũng chẳng hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-su-me-luyen-doc-nhat/3597210/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.