Vài ngày sau.
Đức Long mở mắt, lại lập tức bị ánh sáng chói mắt làm cho nhắm lại, hắn nhịn không được địa khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy yết hầu mình đau rát, toàn thân trên dưới giống bị hỏa thiêu, chẳng những đau đớn, còn có mùi khét.
“Ngươi tỉnh rồi sao? Tỉnh sao? Đức Long, tỉnh rồi thì mở mắt ra, có được hay không?” Giọng nói quen thuộc truyền đến, khiến cho hắn đột nhiên run lên, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra.
“Phượng Nhi? Thật là ngươi?”
“Đương nhiên là ta.”
Nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng làm người ta nín thở, hắn nhịn không được nhớ lại, cả đời mình đều sẽ không thấy phiền não, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, nhất cử nhất động đều làm cho hắn động tâm.
Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong mắt đều là tình yêu, hắn lén lút cầm bàn tay nhỏ mảnh khảnh của nàng.
“Ngươi có tha thứ cho ta không? Ta vậy mà quên đôi mắt ta từng yêu, ta thực đáng chết, đúng hay không?”
Phượng Hoàng muốn mở miệng, nhưng lệ nóng nghẹn ngào ngăn cản yết hầu của nàng, khiến nàng không mở miệng được, nàng chỉ có thể không ngừng lau đi những giọt nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được.
“Đừng khóc.” Hắn ôn nhu lau nước mắt cho nàng.
Phượng Hoàng rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong ngực hắn, khóc giống như một hài tử: “Ngươi nhớ tất cả rồi sao?”
Hắn gật gật đầu: “Trong nháy mắt Hỏa nữ tử vong, tất cả hồi ức của ta đều trở lại, ta cũng rõ ràng hiểu tình cảm của ta đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-hoa-phuong-hoang/1532166/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.