Trời dần vào đêm, từng trận gió lạnh thổi qua làm rơi rụng những phiến lá, làm cho không khí thật thê lương. Trong phòng củi phía sau hoa viên của Đức thân vương phủ thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của nữ tử, nghe qua rất bi thương. Nước mắt của Phượng Hoàng giống như trân châu không ngừng rơi xuống hai bên má, một tháng nay, hầu như mỗi đêm nàng đều lấy nước mắt rửa mặt.
Nàng rất muốn gặp Đức Long. Nhưng Hỏa nữ uy hiếp nàng không thể tiếp cận Đức Long, nếu không sẽ gây bất lợi cho hắn. Nàng nên sớm biết ước định lúc trước là giả, Hỏa nữ sẽ không có hảo tâm như vậy. Một tháng nay, nàng không có cách nào nhìn thấy nam nhân mình yêu, nỗi khổ tương tư nồng đậm này đã giày vò nàng đến không còn hình người.
Đức Long, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi? Trong lòng Phượng Hoàng buồn bã hò hét. “Vong tình chú”, triệt để mà đem tình cảm của hai con người quên mất; “Vong tình chú” cũng làm cho Đức Long hoàn toàn quên mất đi nàng...
Trên đời này còn có chuyện gì thống khổ hơn so với hai người yêu sâu đậm gặp nhau nhưng không nhận ra nhau, yêu nhau nhưng không cách nào gần nhau, tan nát cõi lòng. Ta sẽ làm cho Đức Long yêu ta, thành thân với ta... Lời nói của Hỏa nữ còn vang vọng trong đầu Phượng Hoàng, thật lâu không tiêu tan, làm nàng đau đớn.
Không thể! Không thể! Đức Long, không cần tàn nhẫn với ta như vậy! Ngươi nói ngươi sẽ yêu ta cả đời, sông cạn đá mòn, đến chết không đổi. Nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-hoa-phuong-hoang/1532163/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.