Cô ta hẹn An Noãn ở quán cà phê trong thương xá của Mạc thị, mỗi khi đi vào đây cảm giác giống như quán cà phê ngày xưa rất quen thuộc. Người phụ nữ đã đến trước, thấy An Noãn, cô ta đứng lên, nhiệt tình vẫy tay gọi cô.
So với bốn năm trước, người phụ nữ ở trên giường bệnh mà cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, chật vật không chịu nổi hiện tại hoàn toàn khác hẳn, trước mặt An Noãn là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, khí chất tao nhã. Bốn năm, cô ta giống như đã thay da đổi thịt, hoặc là cô ta vốn đã xinh đẹp như vậy. Làn da trắng nõn không tì vết, trang điểm tự nhiên, gò má hồng hồng, một đôi mắt trong suốt to đen, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng, kiều diễm ướt át. Khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, mái tóc dài óng ả xỏa tự nhiên, váy trắng đơn giản nhưng lại lộ ra được dáng người cân đối hoàn hảo. Giống như thiên sứ lạc vào trần gian, thuần khiết làm cho người ta hít thở không thông.
Sớm rất giống mẹ, tuy rằng cô vẫn cảm thấy Sớm giống Rừng già, đến khi gặp thì ra Sớm càng giống mẹ hơn. Nhất thời cảm thấy hô hấp có chút không thông thuận, có loại cảm giác muốn bỏ đi.
Khóe môi người phụ nữ khẽ mở, giọng nói rất dễ nghe: ”An tiểu thư, cám ơn cô đã đến gặp tôi, muốn uống gì?“
An Noãn gọi một ly Cappuccino, cầm ly caphe trên tay, nhưng cô lại không chút cảm giác được độ ấm.
”An tiểu thư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu-lay/3254215/chuong-107-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.