La Hiểu Yến ngủmột giấc cho đến giữa trưa hôm sau, mở mắt phát hiện mình nằm trên mộtcái giường xa lạ, An Noãn thì đang ngủ trên đầu giường.
"Noãn Noãn, đây là đâu?"
An Noãn giựt mình đứng dậy, rót cho cô ly nước ấm, tức giận nói: "Chị đêm qua say rượu, đây là phòng nghĩ của Thiên Đường."
La Hiểu Yến cười tự giễu: "Chị không nghĩ đời này có thể ở trong phòngkhách quý của Thiên Đường. Thiên Đường đối với nhân viên thật tốt."
An Noãn bước tới đưa ly nước đến trước mặt La Hiểu Yến, lúc này cô mớithấy bên má đang sưng của An Noãn, vẻ mặt kích động hỏi: "Noãn Noãn, mặt của em bị sao vậy? Ai đánh?"
"Không sao, em đã hết đau."
La Hiểu Yến mặc kệ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Có phải đêm qua chị gâyloạn, hại em bị đánh, chị muốn đi tìm Phan quản lý, hỏi xem tại sao ôngta nhẫn tâm đánh em."
Xem ra La Hiểu Yến không còn nhớ gì chuyện đêm qua, An Noãn chạy nhanh ngăn cô ấy lại, giải thích: "Không phảiPhan quản lý, em gặp một kẻ lưu manh, khi dễ chúng ta, Thiên Đường đã xử lý, mọi chuyện đã qua rồi."
La Hiểu Yến vừa nghe vừa cuối đầu: "Thực xin lỗi, là chị không tốt, không nên uống rượu, Noãn Noãn, thực xin lỗi."
Hai tay An Noãn nhẹ nhàng ôm lấy La Hiểu Yến, an ủi: "Hiểu Yến, chịđừng như vậy, em không trách chị. Chị nói cho em biết, rốt cuộc tối hômqua đã xảy ra chuyện gì? Chị không phải đã gặp người đàn ông kia?"
La Hiểu Yến ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu-lay/3254091/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.