Thường Tử Phinhíu mi lẳng lẳng nghe An Noãn nói hết, nhìn cô sửa soạn lại quần áo của mình chuẩn đi. Cho đến khi An Noãn ra gần đến cửa, anh mới nắm cổ taycô lại, đem cô đẩy mạnh lên sopha.
"Noãn Noãn, anh không biết emđang giận anh cái gì, nhưng lúc này anh tuyệt đối không buông tay." Anhgằn từng tiếng, giọng nói kiên định.
"Noãn Noãn, mấy năm nay anh vẫn thật hối hận, hối hận đã để mất em, để cho em chịu nhiều uỷ khuấtnhư vậy. Nếu như biết trước mọi chuyện sẽ biến thành như vầy, năm đó cho dù bằng bất cứ thủ đoạn nào, anh cũng sẽ cướp em từ trên tay Mạc TrọngHuy. Giờ tất cả đã qua, tương lai em chỉ có thể ở bên cạnh anh."
An Noãn hơi lắc đầu đứng lên, vẻ mặt chịu đựng nói: "Thường Tử Phi, anh cho anh là ai, anh nói không buông tay thì em ngoan ngoãn để anh ở bêncạnh em hay sao? Ngày xưa em không thương anh, tương lai em cũng sẽkhông yêu anh. Em hiện tại chỉ muốn cách thật xa các người, cho nên từnay anh đừng đến tìm em nữa."
Thường Tử Phi nhíu chặt mày, cúi đầu hỏi: "Noãn Noãn, em rốt cuộc là bị sao vậy?"
"Em chỉ muốn yên tĩnh."
Cô thản nhiên bỏ lại một câu, đứng đậy rời khỏi nhà Thường Tử Phi. Anh cũng không ngăn cô lại.
Bên ngoài trời đã tối đen, thời tiết đúng là rất hợp với hoàn cảnh, lại đổ mưa lất phất. An Noãn nắm thật chặt áo khoác chân bước nhanh hơn.
Cô cùng Thường Tử Phi không phải là người cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-yeu-doc-nhat-vo-nhi-giu-lay/3254079/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.