Chương trước
Chương sau
Edit: Diệp.
Beta: Phong Nguyệt
- --------------------------------------------
Hoa cảnh lệ cung nằm ở khu biệt thự nổi tiếng bậc nhất ở trung tâm Bắc Kinh, ven sông Thanh Hà, được xây dựng men theo dòng sông.
Kiến trúc trong mỗi căn biệt thự độc lập hội tụ những thiết kế tinh xảo bậc nhất trên thế giới, thậm chí lúc vừa mới xây dựng xong còn được khen là "Tòa nhà đẹp nhất thế giới".
Chủ của những căn biệt thự này gần như đều là những người đứng đầu trong giới, mà nhà họ Cố ở Bắc Kinh cũng là một trong số đó.
Chiếc xe Bentley màu đen đi một đường trôi chảy từ cửa lớn vào, người làm đã sớm đứng hai bên cổng tiến lên trước, cúi người mở cửa xe.
Lư Nguyệt Tình hít một hơi thật sâu bước xuống xe, bà đánh giá ngôi biệt thự tinh tế xa lạ mà quen thuộc trước mắt, hơi giật mình.
Năm đó không biết là lấy gan chó từ đâu ra, dám theo đuổi cậu ba nhà họ Cố không buông.
Quả nhiên, không phải của mình thì sẽ không là của mình, cho dù cuối cùng có được, cũng không trọn vẹn.
"Ai, thím ba đây là đang nhìn cái gì đấy? Sao thế, ở phòng giá rẻ lâu rồi, bỗng nhiên lại nhìn thấy biệt thự cao cấp, không thích ứng được à?"
Đang lúc thất thần, một giọng nữ châm chọc truyền đến từ phía sau, khinh thường xen lẫn vài phần cao ngạo, chỉ một câu, Lư Nguyệt Tình đã nghe ra đây là cô em chồng đã lâu không gặp kia của bà.
Tiêu Tiêu nhảy xuống từ ghế sau đi theo sau lưng mẹ, nghe thấy tiếng nói cũng quay đầu lại nhìn.
Người nói chuyện là một cô gái diện mạo trẻ trung, ngồi ở trên xe golf (*),hình như vừa mới đi đánh golf về.
(*) Hình ảnh:
Cô ta nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Lư Nguyệt Tình tràn ngập ý xấu, giống như là học sinh tiểu học cùng bạn bè nói xấu sau lưng người khác.
Người bên cạnh cô ta nghiêm túc lắng nghe, sắc mặt dịu dàng, giống như nhìn em gái nhỏ không hiểu chuyện nhà mình, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lư Nguyệt Tình, mang theo vài phần áy náy của người lớn trong nhà.
Tiêu Tiêu nghiêng cái đầu nhỏ.
Người này cô đã từng gặp!
Cô cao hứng vẫy vẫy móng vuốt nhỏ: "Dì điên nha, chào dì ạ."
Động tác khe khẽ nói nhỏ của hai người dừng lại, quay đầu lại, người phụ nữ kia đối diện với ánh mắt của Tiêu Tiêu, chỉ vào mình nghi hoặc nói: "Bạn nhỏ, cháu đang gọi dì hả?"
"Đúng rồi." Tiêu Tiêu gật đầu: "Dì à không phải dì tên là tích điên nha sao? Người lúc trước từng gửi WeChat cho ba á."
Tiết Lam Nhã: "......"
Bạn nhỏ, dì khuyên cháu nên đọc sách nhiều hơn!
Lượng tin tức trong câu quá lớn, Cố Cảnh Di vẫn luôn miệng nói không ngừng dừng lại, nghi ngờ nhìn bạn tốt bên cạnh.
Lông mày Tiết Lam Nhã nhăn lại nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, vén một sợi tóc lên đưa đến sau tai, hướng về phía Lư Nguyệt Tình cười nói: "À, tớ nhớ ra rồi, chắc là nói đến ngày sinh nhật của Duyên Hoa. Ngày đó chúng tớ tụ họp quá muộn, anh Cảnh Dương uống hơi nhiều, tớ lo lắng cho anh ấy, sau đó gửi WeChat hỏi anh ấy về đến nhà chưa, không ngờ bị bọn họ nhìn thấy."
"Sinh nhật của Thôi Duyên Hoa mà lại không gọi tớ." Trong nháy mắt Cố Cảnh Di đã bị dời lực chú ý, được Tiết Lam Nhã dỗ vài câu, lại quay đầu về phía Lư Nguyệt Tình cười nói:
"Chị lại còn nhân lúc anh ba của tôi uống say nhìn lén điện thoại của anh ấy?"
"Thật không hổ là phong cách của nhà giàu mới nổi."
Lư Nguyệt Tình biết cô em chồng này ngang ngược khó chơi, lười giải thích lại càng không muốn phát sinh tranh chấp với cô ta, không ngờ cô ta càng nói càng quá đáng.
Sắc mặt bà lạnh lùng: "Phong cách của nhà giàu mới nổi là như thế nào? Chẳng lẽ kiểu ầm ĩ la hét, tùy tiện phun loạn người khác như cô chính là hành vi của con gái gia đình quyền quý? Vậy thì tôi thật sự đã được mở rộng tầm mắt rồi."
Cố Cảnh Di không nghĩ tới cái người thím ba "Dễ bắt nạt" này cũng dám dạy dỗ mình, sau giây phút điếng người ngắn ngủi, tức giận phun trào gấp bội.
Cô ta cười lạnh một tiếng, bước từ trên xe xuống, châm chọc nói: "Chị có thể gả đến nhà họ Cố chúng tôi cũng không nhất định là mở rộng thêm kiến thức. Hành vi của tôi có không tốt, cũng đến mức không biết xấu hổ chạy lẽo đẽo sau lưng đàn ông. Anh ba của tôi chân trước vừa ly hôn, sau lưng chị đã ly hôn theo, vội vàng tiếp cận đến như vậy, còn không cho người khác nói?"
Cố Cảnh Di nói không chút lưu tình như một con dao nhỏ, đâm một kích trí mạng vào nơi mềm yếu nhất của Lư Nguyệt Tình.
Sắc mặt Lư Nguyệt Tình thoáng chốc tái nhợt xuống, Cố Cảnh Di nhìn dáng vẻ này của bà, cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi.
"Cô chính là cô nhỏ của cháu à." Vừa nhấc chân, sau lưng vang lên một giọng nói giòn giòn ngọt ngọt.
Cố Cảnh Di quay đầu, lúc này mới chú ý tới ba anh em Tiêu Tiêu, cô ta cúi đầu nhướng mày: "Mi là...... Danh Tiêu? Được mẹ mi đón từ nông thôn về rồi à?"
"Đứa trẻ đáng thương, ông ngoại, bà ngoại mi không sai mi cho heo ăn, vịt ăn đấy chứ." Cô ta vừa nói vừa giơ tay muốn sờ đầu Tiêu Tiêu, bộ dáng hờ hững, tựa như trêu đùa một con vật nhỏ.
Động tác Tiêu Tiêu linh hoạt, nghiêng đầu tránh né.
Tay Cố Cảnh Di hụt hẫng, lông mày nhướng lên, có phần không vui nói: "Mi và anh trai mi thật sự là kém xa, chờ lát nữa mi học nhiều lễ nghi từ bà nội mi một chút, ít nói đi, đừng mang dáng vẻ ở nông thôn kia ra khiến mọi người mất mặt."
Đã lâu Tiêu Tiêu chưa thấy qua SB (*) như vậy, ngẩng cái đầu nhỏ lên cười ngọt ngào, nói: "Đúng ạ, có thể dạy ra loại hàng có chút bại não này, chắc hẳn lễ nghi của bà nội rất tốt đấy."
(*) SB: shabi = ngu ngốc, đần.
"......" Cố Cảnh Di bị mắng đến ngây ngốc một trận.
Cô ta là con út của nhà họ Cố, từ nhỏ nhận hết cưng chiều, nói chuyện làm việc cực ít quan tâm đến tâm trạng của người khác, đại đa số thời điểm vì ngại gia thế, mọi người đều sẽ không so đo với cô ta, đây là lần đầu tiên bị người khác chỉ thẳng mặt mắng.
Cô ta trừng mắt, dường như không dám tin chỉ tay vào Tiêu Tiêu.
Lông mày nhỏ của Tiêu Tiêu nhướng lên: "Người lịch sự, đều lấy móng vuốt chỉ vào người khác như thế ư?"
Nói rồi nắm ngón tay Cố Cảnh Di nhẹ nhàng bẻ một cái.
Một trận đau đớn thấu tim truyền đến, Cố Cảnh Di hét lên một tiếng, hoảng sợ rút tay về.
Ý cười trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiêu Tiêu không thay đổi, từ góc độ của người bên ngoài nhìn vào, lại cảm thấy có chút lạnh.
Đây là chiến tranh giữa cái bà cô nhỏ này và mẹ cô, đánh trả hay là nhường nhịn, tự mình lựa chọn, cô cũng lười quản nhiều, nhưng Tiêu Tiêu tuyệt đối không cho phép người khác sỉ nhục ông bà ngoại.
Cô đi đến cạnh anh trai, móc từ trong túi quần cậu ra một cái khăn tay, cẩn thận lau sạch mấy ngón tay vừa vặn Cố Cảnh Di, xoay người cười nhạt nói:
"Cháu không quan tâm cô là cái loại ngu xuẩn gì, cũng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu kỳ tích y học bại não cũng có thể trưởng thành này, nhưng cô nhớ kỹ giùm cháu, lần sau còn dám mở miệng khinh thường ông bà ngoại cháu thì cháu sẽ móc cái não người không lớn hơn hạt đậu xanh của cô ra, làm thành bắp rang, lấp kín cái miệng thúi không nói được tiếng người kia của cô."
Cố Cảnh Di: "!!!"
Cô ta chưa từng phải chịu ấm ức như thế, muốn mắng chửi người ta, tay lại đau thấu tim, há miệng nước mắt lập tức đảo quanh hốc mắt.
Dù là Tiết Lam Nhã tâm cơ thâm trầm, cũng không nghĩ tình cảnh sẽ biến thành như vậy.
Cô ta tỉnh táo lại từ trong miệng đầy hương thơm của Tiêu Tiêu, xuống xe, đi đến bên cạnh Cố Cảnh Di, nôn nóng nói: "Cảnh Di sao vậy? Có cần gọi bác sĩ không?"
Cố Cảnh Di sắp ấm ức đến chết, nhìn thấy có người quan tâm mình, lập tức mở mồm to như chậu máu ra, khóc thét thành tiếng.
Tiết Lam Nhã xoay đầu, trong ánh mắt mơ hồ mang theo ghét bỏ, cô ta vỗ vỗ lưng Cố Cảnh Di, nói với Lư Nguyệt Tình: "Lư tiểu thư, vốn dĩ mấy người là người một nhà, tôi không nên nhiều lời......"
"Vậy đề nghị đừng nói nữa." Tiêu Tiêu không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: "Nếu miệng thật sự nhàn rỗi khó chịu, có thể treo nhàn cá (*) lên trên mà bán."
(*) Nhàn cá [闲鱼]: Còn được gọi 2taobao, là 1 app của alibaba và được liên kết tới Nhiệm vụ chính của app này là chuyên bán hàng cũ, đã qua sử dụng.
"......" Tiết Lam Nhã hoàn toàn làm như mình không nghe thấy, tươi cười không đổi nói: "Cảnh Di hơi thật thà, có gì nói đó, mặc dù đôi khi có thể sẽ khiến người ta cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô ấy thật sự không có ý xấu."
Tiêu Tiêu bỗng nhiên bừng tỉnh: "Hoá ra dì nghĩ như vậy à, vậy thì cháu đây yên tâm rồi."
"Vậy cháu sẽ nói thẳng nhé. Avatar WeChat của dì là dì hả, nói thật, người thật có trăm triệu điểm xấu. Vừa rồi chợt nhìn thấy dì, hay thật, thiếu chút nữa đã nghĩ rằng vì cách nói chuyện của dì quá xanh nên bị người ta tạt axit đấy."
Tiết Lam Nhã: "......"
Mẹ nó, nói tiếng người được không?
Sắc mặt cô ta vặn vẹo đến dọa người, không thể giả bộ dịu dàng được nữa, ánh mắt lóe lên một tia tàn nhẫn.
Cố Danh Đình ở bên cạnh nhìn, trong lòng lộp bộp một cái, tiến lên một bước chắn trước người em gái, lắp bắp nói: "Cái kia...... Dì, em gái cháu có cái gì nói cái đó, mặc dù có thể khiến cho dì cảm thấy bị xúc phạm, nhưng, nhưng......"
Câu nói kia của Tiết Lam Nhã hơi dài, cậu không nhớ kỹ, hơn nữa căng thẳng vì khả năng diễn đạt kém của bản thân, suy nghĩ mãi cũng không nhớ ra được, đành phải tự mình phát huy:
"Nhưng dì có thể làm được gì chứ?"
Tiết Lam Nhã: "......"
Mẹ nó, cháu càng ngưu bức (*),ngay cả khách sáo cũng không thèm giả bộ đúng không!
(*) Ngưu bức hay còn gọi tắt là Ngưu B là một từ rất hay gặp trong các truyện ngôn tình cổ đại trung quốc, chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác. Khác với kiểu trang bức là có thể không có sức mạnh cơ bắp nhưng lại có tiền, có quyền thế, địa vị và dùng điều đó để áp bức người khác thì ngưu bức là loại người chỉ thích dùng nắm đấm để giải quyết sự việc hay theo cách gọi của trẻ trâu Việt Nam thì chính là trâu bò.
Các cô giằng co ở bên ngoài một hồi lâu, người làm đứng một bên cũng không dám tiến lên ngăn cản, đành phải chạy về tìm quản gia, lúc này đang đi về phía này.
Cố Danh Sâm có đôi mắt nhanh nhạy, để ý đến động tĩnh cách đó không xa, tay nhỏ nhéo đùi, nước mắt đầm đìa nói: "Dì ơi chắc dì không tức giận đâu nhỉ, Sâm Sâm biết dì không cố ý nửa đêm gửi WeChat cho ba, cũng không phải cố ý ra vẻ kỹ nữ trà xanh trước mặt mẹ, gương mặt giống như dì thì ——"
Cậu nhóc dừng một chút: "Dáng dấp an toàn như thế, làm sao có thể tùy tiện châm ngòi quan hệ vợ chồng người ta chứ. Mặc dù vừa rồi anh trai và chị gái đều nói thật, nhưng chúng cháu vẫn là trẻ con mà, nhất định dì sẽ không chấp chúng cháu ha."
Tiết Lam Nhã: "......"
Chó con trà xanh, mi mới an toàn, cả nhà mi đều an toàn!
Cô ta cảm thấy căng thẳng, đầu kéo căng như dây đàn, nếu không phải quản gia đến, cô ta thật sự rất muốn tiến lên, đồng quy vu tận với đám Vương bát đản nhỏ (*) này.
(*) Vương bát đản: là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ.... Tóm lại đây là cách để người Trung Quốc dùng gọi một kẻ hèn nhát nào đó.
Quản gia chậm rãi tới gần, ông thể hiện đầy đủ tố chất của một vị quản gia chuyên nghiệp, đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tươi cười không chút thay đổi.
Sắp xếp người đưa Cố Cảnh Di về phòng đâu ra đấy, bác sĩ gia đình đã đợi ở kia.
Đương nhiên Tiết Lam Nhã muốn đi cùng, trước khi đi nhìn thấy Lư Nguyệt Tình còn đang đứng ngoài quan sát, trong lòng khó chịu, âm dương quái khí nói: "Lư tiểu thư thật là ghê gớm, để con cái thay cô nói lời muốn nói, mình thì sạch sẽ không cần phải làm cái gì."
Quản gia nghe vậy thì lễ phép cười với cô ta: "Tiết tiểu thư nói đúng, trong sạch thì đương nhiên không cần làm chuyện dư thừa."
Ẩn ý trong lời nói như gai nhọn đâm vào gương mặt trắng nhợt của Tiết Lam Nhã.
Quản gia vờ như không nhìn thấy, lại nói: "Mong cô Tiết từ lần sau gọi phu nhân là 'Bà Lư' hoặc 'phu nhân Cố', chắc hẳn người trong sạch sẽ không đến mức không biết rõ những cái này."
Quản gia há miệng ra chính là lão phù thủy, khiến sắc mặt Tiết Lam Nhã xanh mét, không dám tiếp tục nhiều lời, lập tức quay đầu theo người hầu rời đi.
Sau khi tiễn vị sự tinh (*) này đi, quản gia hơi khom người với Lư Nguyệt Tình: "Mời Tam Thiếu phu nhân theo người hầu vào nhà trước, phu nhân đang nói chuyện với bạn bè, phòng khách vẫn chưa chính thức bắt đầu, bà có thể làm quen và nói chuyện phiếm với các phu nhân."
(*) Sự tinh [事儿精]: tức là người nào đó mặc kệ không có việc gì cũng thích kiếm chuyện, còn rất thích lo chuyện bao đồng, tức ý tứ phiền toái.
Ông ấy nói xong, ánh mắt hòa nhã nhìn về phía anh em Tiêu Tiêu, chớp chớp mắt với Tiêu Tiêu đang tò mò nhìn ông: "Tiểu tiểu thư, hai vị tiểu thiếu gia, đến sân sau với tôi nhé, có rất nhiều bạn nhỏ đang ở chỗ đó."
Quản gia Kyle luôn luôn chu đáo, Lư Nguyệt Tình gật đầu, dặn dò vài câu với bọn nhỏ, lúc này mới không yên tâm lắm mà một mình đi theo người hầu đến đại sảnh.
Bà đi rồi, anh em Tiêu Tiêu và quản gia ngồi trên xe đánh bóng golf đi về phía sân sau.
Xe đến nơi, có thể nghe thấy tiếng bọn nhỏ ồn ào.
Đến gần, một đống trẻ con chia thành mấy nhỏ nhóm, đang chơi vui vẻ.
Quản gia nhìn ba đứa trẻ, nhẹ giọng nói: "Đi chơi đi, thiếu gia Danh Đình dẫn tiểu thư Tiêu Tiêu và thiếu gia Danh Sâm làm quen với các bạn nhỏ khác trước nhé."
Cố Danh Đình gật đầu, vừa muốn dắt tay em gái thì một bóng dáng nhỏ bé màu vàng nhạt nổi giận đùng đùng chạy tới từ đằng xa.
Tuổi cô bé kia có vẻ xấp xỉ bằng Tiêu Tiêu, nhìn thấy người ta đột ngột dừng lại tại chỗ, cô bé đánh giá Tiêu Tiêu một chút, vỗ tay cái bốp: "Đúng là mi, vở kịch của chúng ta thiếu một người, mi đến đây đi."
Cô nhóc không nói hai lời, thậm chí không đợi Tiêu Tiêu trả lời, lôi kéo người ta trực tiếp chạy đến giữa đám bạn nhỏ, bắt đầu phân chia nhân vật.
Cô gái nhỏ một tay xoa eo, kiêu căng ngạo mạn nói: "Cái kịch bản này gọi là 《 Tà Vương nuông chiều: Công chúa không được trốn 》, ta là công chúa duy nhất của vương quốc Băng Ngưng, cũng chính là nữ chính, mà mi ——" cô bé nhìn về phía Tiêu Tiêu: "Là đại cung nữ Tiểu Hồng bên cạnh ta."
Cô nhóc nói xong cao ngạo nâng cằm lên, hỏi: "Có ý kiến gì không?"
Một đám các bạn nhỏ cũng không biết là bị bắt cóc, hay là vì làm cho có lệ coi như lấp đầy chỗ trống, tất cả đều lắc đầu tỏ vẻ không có ý kiến gì.
Cô gái nhỏ thoả mãn gật gật đầu nhỏ, tóm tắt nội dung kịch bản, sau khi hô một tiếng "action", hướng về phía Tiêu Tiêu ra lệnh nói: "Tiểu Hồng, rót chén trà cho bản công chúa."
"Vâng." Cung nữ Tiểu Hồng bị ép buộc thích ứng rất tốt, thấy trên bàn không có trà, rất hiểu biến báo (*) mà rót chén nước táo đưa cho công chúa nhỏ.
(*) Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Cũng may công chúa nhỏ không tính toán chi li, cầm cái ly uống từng ngụm từng ngụm, mắt thấy uống xong một ly, cái miệng nhỏ của Tiêu Tiêu cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa vì đạt được mục đích:
"Ha ha, ngươi đã chết, ta hạ độc ở bên trong."
Cô bé: "!!!"
Cô nhóc không nghĩ tới tên vai phụ nhỏ tuyến mười tám tìm tới tạm thời cứu trận này còn thêm diễn cho mình, lập tức luống cuống, căng da đầu tiếp tục diễn: "Ngươi, vì sao ngươi hạ độc ta."
"Hừ!" Tiêu Tiêu đứng lên, vẻ mặt cười đến vẻ xấu xa nham hiểm: "Nghe cho kỹ, ta chính là công chúa tiền triều tới báo thù ——"
"Nữu Hỗ Lộc • Tiêu Tiêu!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tiêu: Ha ha ha ha, không nghĩ tới đúng không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.