Chương trước
Chương sau
Edit: Vịt
Beta: Phong Nguyệt
- -------------------------
Trong khi Lư Nguyệt Tình bị con gái chọc tức đến đau đầu, Tiêu Tiêu thừa dịp người lớn trong nhà đang ngủ trưa, lén lút dẫn em trai ra khỏi phòng chơi.
Từ nhỏ cô bé đã tràn đầy sức sống, nếu không phải vì bà ngoại ngăn lại, chỉ hận không thể ngoại trừ thời gian ngủ ban đêm, lúc khác đều trong trạng thái "Không muốn ngủ, đứng ngồi không yên."
Vì vậy việc Tiêu Tiêu ngủ trưa là chuyện không bao giờ xảy ra, vì để san sẻ một phần hình phạt sẽ phải chịu, cô còn kéo theo em trai cùng nhau quấy rối.
Cô nhóc nghịch ngợm ghé vào tường xác định bên ngoài không có quân địch tuần tra, mới quay lại đằng sau vẫy vẫy tay, Cố Danh Sâm nắm chặt tay nhỏ, thấy chị gái ra hiệu, vội vàng chạy tới, vì quá kích động mà suýt chút nữa bị ngã sấp xuống đất.
Tiêu Tiêu vững vàng đỡ lấy em trai, hai bạn nhỏ tay nắm tay, lặng lẽ chạy ra ngoài quảng trường nhỏ ở giữa tiểu khu từ cửa phụ.
Nhà họ Lư nói là ở nông thôn, nhưng thực ra chỉ là vùng ngoại ô mới được mở rộng cách thành phố khá xa.
Mọi người ở đây đều giống ông bà ngoại, không thích không khí ô nhiễm trong nội thành, đến đây điều dưỡng thân thể, cũng có người giống bà nội Lâm Tráng Tráng, vì quá khắt khe, quan hệ mẹ chồng con dâu khá căng thẳng, không chịu nổi sự uất ức ấy nữa nên chuyển tới đây.
Nói tóm lại, mọi người đều là những gia đình, những kẻ có tiền thích cuộc sống ở nông thôn. Cho nên cơ sở thiết bị trong tiểu khu vô cùng đầy đủ, thậm chí còn có một công viên trò chơi thu nhỏ.
Lúc này là giữa trưa, đám trẻ con đều đang trong nhà ngủ trưa, chính là lúc ít người qua lại nhất, Tiêu Tiêu nắm tay em trai nghênh ngang đi qua, trên người còn mang theo khí thế "Nhìn đi, đây chính là con đường mà chị gái mua cho em."
Vừa mới đến gần, một bóng dáng bé nhỏ đang chơi xích đu phía trước trừng mắt với cô.
Tiêu Tiêu tò mò lục lại trí nhớ, không hiểu sao cảm thấy bạn nhỏ này trông rất quen. Nhưng dù vậy thì cô cũng chẳng bận tâm, trước đó cô bé là bá vương của tiểu khu, dám bước chân lên đường của bổn vương nhất định không được yên ổn.
Bởi vì thủ đoạn của người trước mặt quá "bạo lực", khó tránh khỏi cậu bé nhìn cô không vừa mắt, lại vô tình khiến cô bé tưởng đó là kẻ địch.
Trông giống như đang cố ý "Nhìn chằm chằm", loại ý niệm như muốn giết người này, căn bản Tiêu Tiêu chẳng thèm để ý.
Trong sân chơi nhỏ của tiểu khu có rất nhiều trò chơi, Tiêu Tiêu dắt em trai đi đến một chiếc cầu trượt khác.
Vốn dĩ định nước sông không phạm nước giếng, ai chơi của người đó, không ngờ bạn nhỏ kia thấy Tiêu Tiêu không để ý đến mình, nhảy xuống từ xích đu, nổi giận đùng đùng chạy tới gọi to: "Cố Danh Tiêu!"
Tiêu Tiêu nhíu mày, cô bé tự nhận bản thân là một người rất văn minh, nhưng nếu có người nhất định muốn tìm chết, ngược lại cô cũng không ngại giúp đỡ đối phương.
Tay cô bé nắm thành nắm đấm nhỏ, lớn tiếng hỏi: "Cậu là ai?"
Dựa theo kinh nghiệm của Tiêu Tiêu mà nói, tiếp theo hẳn là một cuộc đại chiến nghiền nát đối phương, không nghĩ tới cậu bé lại đứng yên, há hốc mồm, giống như không thể tin được.
Một lúc sau tay cậu bé nắm tay thành quả đấm, một tầng nước mắt nhanh chóng trào ra, vừa khóc vừa nói: "Cậu vậy mà không nhớ ra tui hu hu... Cố Danh Tiêu cậu là đồ vô lương tâm!"
Tiêu Tiêu ngây người, cô tiến lại gần, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, thử thăm dò: "Lâm Tráng Tráng?"
Cậu bé lau nước mắt, trừng mắt nhìn cô không nói gì.
Nhưng Tiêu Tiêu đã nhận ra, cô há hốc mồm, cả kinh nói: "Lâm Tráng Tráng cậu mua cái quái gì để giảm cân vậy? Không phải, không phải, vì để thu hút sự chú ý của tôi mà cậu không từ thủ đoạn nào sao?"
Cũng không thể trách Tiêu Tiêu không nhận ra, Lâm Tráng Tráng quả thực là cậu bé mập mạp đến mức thịt che hết ngũ quan, Tiêu Tiêu vẫn luôn dựa vào thân hình mũm mĩm trắng trẻo kia để phân biệt.
Cậu bé hiện tại vẫn có chút mập mạp, nhưng so với lúc trước, trong mắt Tiêu Tiêu giống như bạch cốt tinh lột bỏ lớp da người, nếu không phải nhờ âm thanh quen thuộc kia, còn cả dáng vẻ khóc lóc nước mắt đầy mặt, chắc chắn cô bé không thể nhận ra.
"Hừ!" Lâm Tráng Tráng kiêu ngạo lẩm bẩm một tiếng, không nói tiếng gì, rõ ràng là vô cùng bất mãn với Tiêu Tiêu đã quên mất cái người "kẻ thù sống chết" là mình đây.
Cố Danh Sâm đứng cạnh cầu trượt, nhìn thấy chị gái mình bị người bạn nhỏ xa lạ thu hút sự chú ý, nhất thời trong lòng nổi lên cảm giác có mối nguy. Cậu bé cắn môi, bỗng nhiên từ trên ván trượt trượt xuống, lúc tiếp đất nhỏ miệng kêu "Ai u" một tiếng.
Sự chú ý của Tiêu Tiêu lập tức dời đi, vội vã chạy tới chỗ em trai, lông mày nhỏ nhíu lại xem xét: "Bị ngã rồi sao? Không phải đã bảo là đợi chị rồi mới trượt sao?"
"Em không sao. Chị, thật xin lỗi." Cố Danh Sâm yếu ớt xin lỗi, bộ dạng vừa chân thành vừa đáng thương. (Chu cha Sâm Sâm nhà ta đã biết đường gây sự chú ý rồi kìa, bán manh quá đi >_<)
Tiêu Tiêu đối với bộ dạng yếu ớt như gà con của em trai luôn rất khoan dung, nhìn thấy cậu bé không bị thương, cô bé cũng rộng lượng bỏ qua như không có việc gì.
Trong lúc hai chị em đang trao đổi ánh mắt, Cố Danh Sâm ngoảnh đầu đối diện với ánh mắt của Lâm Tráng Tráng, đối phương có vẻ rất bất mãn với sự xuất hiện bất ngờ của cậu.
Cố Danh Sâm kéo tay chị gái đứng bên cạnh, rụt rè, sợ hãi lên tiếng: "Chị ơi, anh trai này là ai vậy, anh ấy có vẻ rất ghét em, là do Sâm Sâm đã làm sai gì sao?" (bán manh, quá bán manh nhaaaaaaaa)
Tiêu Tiêu vô tư phất tay: "À, là bại tướng đầu óc không được tốt, người qua đường Bính không cần để ý họ tên."
Lâm Tráng Tráng tức giận cả người ngã ngửa: "Cậu...cậu có dám đấu với tui một trận nữa không, ai thua kẻ đó thành em trai người còn lại."
"Không được" Tiêu Tiêu ghét bỏ bĩu môi: "Cậu làm loạn thì kệ cậu, có điều, đánh thì không thắng, thua lại còn khóc, tớ cũng không muốn có em trai như gà con vậy."
Lâm Tráng Tráng bị chọc tức tới bốc khói, tức giận chống nạnh chỉ Cố Danh Sâm: "Vậy nó thì sao, thằng nhóc này còn yếu hơn."
Bị cậu bé nói như vậy, Cố Danh Sâm miệng lí nhí, đôi mắt đen sẫm lấp lóe, nhỏ giọng nói: "Chị, xin lỗi chị, là em khiến chị mất mặt."
"Mất mặt chỗ nào." Tiêu Tiêu cao giọng nói.
"Đầu thai là việc cần kỹ thuật cao, Sâm Sâm có người chị lợi hại như vậy, cũng đã là sinh ra ở đỉnh cao Kim Tự Tháp, may mắn hơn 99% các bạn nhỏ khác trên thế giới, nếu như còn tài giỏi hơn người khác, vậy thì quá không công bằng."
"Đừng nghe Lâm Tráng Tráng nói bậy, cậu ta không có chị gái tài giỏi như thế, chỉ là bọ hung -- ước ao ghen tị nhìn sô cô la."
Lâm Tráng Tráng:...
Ai là bọ hung? Tui nghĩ cậu ỷ lại rằng tôi không có chị gái, mới ở đây ba hoa, đồ khoác lác hay khoe khoang!
Tình hình chiến đấu không ngoài dự đoán, Lâm Tráng Tráng lại thất bại thảm hại một lần nữa, hết lần này tới lần khác cậu bé đều không nhớ, càng bị bắt nạt thì càng mạnh mẽ hơn.
Cậu bé tức giận tiến về phía trước một bước, chưa kịp nói gì, từ xa bỗng truyền đến hô hoán: "Lâm Nham Bách, con lại chạy đi đâu rồi?"
Thân hình Lâm Tráng Tráng có chút run rẩy, ánh mắt bối rối, trong vô thức muốn nắm tay Tiêu Tiêu chạy trốn.
Cố Danh Sâm nháy mắt mấy cái, vội lớn tiếng hô: "Anh trai, hóa ra tên anh là Lâm Nham Bách à."
Thanh âm kia đã đến rất gần, nghe được tiếng gọi của Cố Danh Sâm, nhanh chóng hướng tới bên này, Lâm Tráng Tráng thực sự là bị làm cho tức muốn chết, vươn tay ra che miệng thằng nhóc ba tuổi xấu xa.
"Lâm Nham Bách, con làm gì ở đây thế này?" Tiêu Tiêu chưa kịp đến cứu em trai, âm thanh kia lại vang lên.
Ba đứa trẻ nhìn sang, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi hùng hổ chạy tới, kéo tay Lâm Tráng Tráng tức giận nói: "Giữa trưa không ở trong phòng ngủ, hóa ra là chạy đến đây bắt nạt bạn hả?"
"Con không có!" Lâm Tráng Tráng lập tức phủ nhận, mặc dù cậu bé có nghĩ như vậy, nhưng mà ở đây có Cố Danh Tiêu, cậu nào dám làm gì.
Người phụ nữ bán tín bán nghi, mặc dù đứa nhỏ này trước đây từng rất nhiều lần như vậy, nhưng bà cũng không muốn xử oan con trai mình.
"Dì ơi, anh Tráng Tráng không có bắt nạt cháu." Cố Danh Sâm núp sau lưng chị gái, bỗng nhiên lên tiếng.
Đứa bé ốm yếu trông có vẻ bằng tuổi con trai mình, thân hình nhỏ bé núp sau lưng chị gái trông cũng nhỏ con, bộ dáng như con thú nhỏ bị làm cho hoảng sợ, lại trông vô cùng đáng thương, ánh mắt tủi thân khó tả, đổi lại ai nhìn thấy, đều tưởng là dáng vẻ bị bắt nạt, không dám nói lời nào.
Người phụ nữ quả quyết nổi giận, thấp giọng gọi tên con trai mình: "Lâm Nham Bách."
Lâm Tráng Tráng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu bé nhìn thấy liền cực kì hiểu rõ mẹ đang nổi giận, nhanh chân muốn chạy, bị mẹ một tay kéo tai, bị ép đứng lại.
"Dì ơi, dì." Cố Danh Sâm vội vàng đứng ra, hoảng hốt nói: "Đều do Sâm Sâm không tốt, là vì cơ thể Sâm Sâm không tốt nên anh trai mới ghét bỏ, dì mắng cháu đi, Sâm Sâm sai rồi, dì không nên đánh anh trai." (sao cứ nghe mùi Drama vậy ta, thôi xong, gần mực thì đen đây mà.)
Cái này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, người phụ nữ đang muốn nổi giận, từ xa bà ngoại và Lư Nguyệt Tình cũng tìm tới.
Người lớn gặp mặt, người phụ nữ liên tục bày tỏ áy náy, lại ra hiệu cho con trai nói xin lỗi, mong được Cố Danh Sâm rộng lượng tha thứ, lúc này mới dắt theo con trai trở về nhà.
Trước khi đi, Lâm Tráng Tráng hung ác trừng mắt nhìn Cố Danh Sâm, mẹ cậu bé cũng không thường hay đánh con trai, trừ khi cậu thật sự quá nghịch ngợm. Mặc dù không biết rõ rốt cuộc vì sao, nhưng trực giác non nớt nói cho Lâm Tráng Tráng biết, bởi vì con gà con yếu ớt này, chắc chắn trở về nhà cậu bé sẽ bị một trận đòn.
Cố Danh Sâm dửng dưng đảo mắt, quay đầu lại vừa vặn đối diện với ánh mắt của chị gái.
Thân hình cậu bé cứng đờ, lấy lòng chị gái: "Chị làm sao vậy?"
"... Không có việc gì." Tiêu Tiêu sờ cằm nhỏ nhìn lướt qua em trai.
Cảm giác em trai gà con của mình, có ý đồ đó nha!
Tiêu Tiêu trốn ra ngoài chơi giữa trưa không phải mới lần một lần hai, nếu không phải lo Cố Danh Sâm còn nhỏ, sợ cô bé không thể chăm sóc tốt, bà ngoại cũng sẽ không ra ngoài tìm.
Cho nên thấy các cô không có việc gì, vô thưởng vô phạt nói với Tiêu Tiêu vài câu, việc này coi như cho qua.
Trên đường trở về, Tiêu Tiêu với em trai chạy phía trước, hai mẹ con chậm rãi theo sau.
Bầu không khí có chút xấu hổ, nghĩ đến lúc giữa trưa nhìn thấy mấy đồ vật đầy hồi ức tràn ngập căn phòng, trong lòng Lư Nguyệt Tình tràn ngập áy náy, ngẩng đầu nhìn con gái trước mặt, tìm đề tài: "Tiêu Tiêu rất hoạt bát, đều là nhờ cha mẹ chăm sóc tốt cho con bé."
"Ừm" Bà ngoại lãnh đạm lên tiếng: "Cha mẹ ruột như chết vậy, nếu ông bà ngoại cũng không đáng tin thì đứa trẻ này còn sống nổi sao?"
"...." Lư Nguyệt Tình xấu hổ cười một tiếng, kiên nhẫn nói tiếp: "Gần đây cha mẹ có khỏe không?"
"Yên tâm đi, vẫn sống đó thôi. Dù như thế nào cũng phải đợi đến lúc nhảy múa trên mộ của Cảnh Dương, đem tài sản giao vào tay cháu ngoan của chúng ta, thì mới yên lòng rời đi được."
Lư Nguyệt Tình: "...."
Cũng may, ít nhất còn có thể nhảy múa chứng tỏ sức khỏe vẫn còn tốt.
Bà quyết định ngậm miệng, dù sao Lỗ Tấn cũng từng nói, trên mặt đất làm gì có đường, người ta đi mãi cũng thành đường thôi.
Bà yên lặng không nói, cũng không tức giận cãi lại, khiến bà ngoại hơi ngạc nhiên, cười giễu cợt, hỏi: "Thế nào, tình yêu của các con dần biến mất rồi sao?"
Lư Nguyệt Tình hơi ngạc nhiên, đến khi phản ứng kịp ý của mẹ, cười khổ.
Năm đó bởi vì để ý Cảnh Dương, bà và mẹ đã nhiều lần to tiếng với nhau.
Bây giờ cũng không phải không thương, chỉ là gần đây bà mới thực sự đảm nhận vai trò của một người mẹ, thái độ của Tiêu Tiêu đã dần khiến bà tự kiểm điểm lại mình, bản thân những năm qua đã cư xử ngỗ ngược mang đến biết bao tổn thương cho cha mẹ.
Không biết mất bao lâu, lúc về đến nhà, một tiếng thở dài từ người bên cạnh lọt vào tai.
Mũi Lư Nguyệt Tình cay cay, càng cúi đầu thấp.
Bà ngoại tựa bên khung cửa, nhìn ông ngoại với Tiêu Tiêu và Sâm Sâm ở phía trước đang tưới rau, bỗng nhiên mở miệng.
"Con quyết định để Tiêu Tiêu đi nhà trẻ sao?"
Nghe mẹ mình chủ động hỏi, Lư Nguyệt Tình lập tức trả lời: "Cảnh Dương định đi Giai Thịnh, nhưng con..."
"Con lo lắng Tiêu Tiêu bởi vì con mà bị mọi người xa lánh?"
"Vâng." Lư Nguyệt Tình khó chịu nhỏ giọng đáp.
"Aizzz." Bà ngoại lại thở dài một tiếng, quay đầu nhìn con gái ngày càng trở nên xa lạ, gõ tay nói: "Vậy thì đi Giai Thịnh đi."
"Nhưng..."
Bà ngoại không chờ bà nói tiếp, mà lại hỏi: "Chúng ta muốn để hai mẹ con ở chung nhiều một chút, nên tuần đầu tiên không đón Tiêu Tiêu trở về, bây giờ đã qua nửa tháng, con hiểu Tiêu Tiêu được bao nhiêu?"
Lư Nguyệt Tình nghiêng đầu suy nghĩ một chút, do dự nói: "Tiêu Tiêu con bé.... rất trưởng thành."
Dạy bảo cha mẹ y như dạy bảo cháu trai! →_→
Tác giả có lời muốn nói: Sâm Sâm: Ai không có hậu đài là boss, chúng ta có hậu đài, vậy là đủ để canh chừng trà xanh rồi.(* ̄︶ ̄)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.