Editor: Tịch Beta: Phong Nguyệt - -------------------------- Lư Nguyệt Tình từng là trò cười trong giới thượng lưu tại Bắc Kinh. Năm đó mọi người xung quanh đều thấy bà oanh oanh liệt liệt theo đuổi người ta, tất cả đều chê cười. Người theo đuổi cậu ba Cố quá nhiều, hắn ta giống như một bông hoa cao ngạo, người tiếp cận hắn đếm không hết, một đứa con gái của một nhà giàu mới nổi thì tính là gì. Quả nhiên, sau này Cố Cảnh Dương kết hôn cùng đại tiểu thư nhà họ Tô có gia thế tương đương, từ đó trở đi, Lư Nguyệt Tình trở thành trò cười ở khắp mọi nơi. Ai cũng không ngờ, không đến hai năm, cháu đích tôn của nhà họ Cố vừa mới hơn một tuổi, cậu ba Cố lại ly hôn với Tô đại tiểu thư, không bao lâu sau, quay đầu kết hôn với Lư Nguyệt Tình, người cũng đã ly hôn giống hắn ta. Vợ chồng hào môn kết hôn vì lợi ích, chuyện này không mới lạ gì, người ly hôn, tái hôn ngày càng nhiều, nhưng trên đời vĩnh viễn không thiếu những ác ý vô cớ, từng là người đơn phương theo đuổi nhiều năm, không biết bắt đầu từ khi nào, Lư Nguyệt Tình lại mang trên mình cái danh tiểu tam thượng vị. Cố Cảnh Dương cũng không để những lời đồn địa giả dối này ở trong lòng, càng không cảm thấy cần phải giải thích. Mà lúc ấy Lư Nguyệt Tình vừa mới vào cửa nhà họ Cố, Cố lão phu nhân bất mãn với bà đến mức muốn phá banh cả nóc nhà, vì không muốn rước thêm phiền toái, nhận thêm nhiều chán ghét, cũng không buồn tính toán. Vốn tưởng rằng những tin tức vô căn cứ này lâu rồi cũng sẽ biến mất, không ngờ tới hôm nay, lời nói này lại bị người khác đem ra nói, xem như vũ khí công kích con bà. Tất cả những tin tức bùng phát đều có quá trình tích lũy, lời nói của Thôi phu nhân chắc chắn chính là cành củi cuối cùng. "Oa, đồ phụ nữ xấu xa, bà dám đánh mẹ tôi!" Thôi phu nhân bị đánh đến ngơ ngác, sau đó chính tiếng khóc của con gái đã đánh thức lý trí bà ta, bà ta che mặt mình khó tin, giơ ngón tay chỉ vào Lư Nguyệt Tình, bởi vì quá tức giận, cơ thể còn hơi run rẩy. "Chị dám đánh tôi?" Lư Nguyệt Tình tát một cái tát, trong lòng sảng khoái, lúc này cả người đều tràn ngập khí khái "Mẹ nó, đừng mong sống". Nụ cười lịch sự trên mặt bà biến mất, vẻ mặt nghiêm túc: "Chữ đánh này không đúng lắm, có qua có lại mới gọi là đánh, cái kia của tôi là tát." Thôi phu nhân không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy, ngày thường bà ta là người yêu mặt mũi nhất, nhất thời không thể nhịn được nữa, không màng hình tượng hét lớn: "Tôi nói sai chắc? Trước kia bà giống như một con chó cái Nhật lẽo đẽo theo sau Cố tổng, có ai không biết? Người ta vừa ly hôn bà đã đánh hơi được mà lao vào, nói không xảo quyệt thì ai tin?" Mắt thấy hai người chiến đấu kịch liệt, Tiêu Tiêu kéo kéo tay áo người bên cạnh, đối phương cúi đầu nhìn, Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: "Mẹ gọi cô là Cố Cảnh Nhàn, vậy cô là cô lớn của con, có thể cho con mượn điện thoại dùng một chút không?" Cố Cảnh Nhàn lấy di động trong túi xách ra, mở khóa đưa cho cô bé, tò mò nghiêng đầu thăm dò: "Con muốn làm gì vậy?" Ngón tay tinh tế của cô bé di chuyển linh hoạt ấn ấn, tìm được số của ba mình và gọi đi. Rất nhanh, âm thanh trầm thấp từ tính từ điện thoại kia truyền đến: "Chị, tìm em có......" "Là con chó Cố Cảnh Dương kia xin bà đây kết hôn, nếu tôi là tiểu tam, thì Cố Cảnh Dương không được chết tử tế, tôi dám thề, bà dám hay không?" Không được chết tử tế...... Chết tử tế...... Chết...... Tiếng nói vang dội mười phần tự tin theo điện thoại truyền đến tai người đối diện, bao gồm tất cả mọi người và người có liên quan đều chấn động tại chỗ, trong hoa viên là một mảng yên lặng. Chỉ có Tiêu Tiêu không nháy mắt ấn xuống mở loa, giọng lanh lảnh hỏi: "Ba ơi ba, bây giờ đang xác nhận dấu hiệu sự sống của bà, ba có bị sét đánh không?" Người bên kia không nói gì, nhưng rõ ràng có thể nghe thấy tiếng hít thở truyền đến, Cố Cảnh Nhàn cười xấu xa: "À, xem ra còn sống, vậy lời nói kia chắc không phải nói dối rồi." "......" Cố Cảnh Dương nghe thấy âm thanh của chị cả, tức giận hóa đá tại chỗ, đau khổ xoa cái trán, bất đắc dĩ nói: "Chị, rốt cuộc chị đang làm gì ở bên kia vậy, Nguyệt Tình cô ấy...... làm sao vậy?" Cố Cảnh Nhàn nhận điện thoại từ tay Tiêu Tiêu, lắc lắc về phía bà Thôi đang trợn mắt há hốc, hài hước nói: "Con của vợ cậu bị người ta bắt nạt, nếu cậu còn thở thì nhanh chóng chạy về nhà cũ đi." "Đã xảy ra chuyện......" "Tự mình về xem đi, được rồi, tắt đây." Âm thanh điện thoại đột nhiên im bặt, Cố Cảnh Dương cầm điện thoại vừa bị ngắt, nhíu mày, một lát sau, cầm lấy áo khoác âu phục nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Thôi phu nhân ngây người tại chỗ, không ngờ có người gọi điện thoại cho Cố Cảnh Dương. Xã giao của phu nhân và làm ăn xã giao đều quan trọng như nhau, hạ thấp mặt mũi của Lư Nguyệt Tình chính là hạ thấp mặt mũi của Cố Cảnh Dương, thậm chí có thể nói là hạ thấp mặt mũi nhà họ Cố. Bà ta dám nói Lư Nguyệt Tình như vậy, đơn giản là ỷ vào sự nhường nhịn của đối phương, chắc chắn bà sẽ không trở về tố cáo. Nhưng hiện tại truyền vào tai Cố Cảnh Dương thì không giống, chưa nói việc này vốn chỉ là lời nói không có căn cứ, chỉ nói đến quan hệ thân thiết giữa nhà họ Thôi và nhà họ Cố, bà ta làm bà Thôi cũng không nên nói những loại lời như vậy. Sắc mặt bà Thôi khó coi, nhưng vẫn không cúi đầu, kiên cường nói cứng: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, chị Cố dung túng con gái bắt nạt Văn Văn nhà tôi vẫn là sự thật." "Dì Thôi hiểu lầm rồi." Cố Danh Đình đứng ra: "Người gây sự trước không phải là em gái cháu, không tin dì có thể hỏi các bạn nhỏ khác." Lời này vừa nói ra, các bạn nhỏ bị Thôi Cẩm Văn chèn ép sôi nổi đứng ra. Bọn họ không thể trêu vào Thôi Cẩm Văn, nhưng Thôi Cẩm Văn ở trước mặt Cố Danh Đình cũng chỉ là em trai, có thể cáo trạng việc này, lại không cần lo lắng về nhà bị cha mẹ nói, làm sao có thể bỏ lỡ! Vì thế mọi người mồm năm miệng mười kể lại hành vi bá đạo của Thôi Cẩm Văn không bỏ sót tý nào, bản thân Thôi Cẩm Văn tự cho rằng mọi người đều thích mình, lớn tiếng khóc lớn thiếu chút nữa xóa sạch quá khứ. Bà Thôi vừa xấu hổ lại đau lòng, ôm con gái của mình một bên dỗ dành một bên nói: "Con người Văn Văn rất tốt, chỉ là tính tình có chút nóng, một đứa trẻ khi chơi đùa đâu có quan tâm nhiều được như vậy." Bà ta nói, nhìn về phía Tiêu Tiêu, mắt chứa sự giận dữ: "Cháu không muốn chơi cùng Văn Văn thì nói thẳng ra, tại sao phải bắt nạt người ta như vậy." "Tại sao dì lại nói như vậy?" Tiêu Tiêu nhăn mày nhỏ, hơi bất mãn: "Sao cháu phải bắt nạt người khác, là Thôi Cẩm Văn chủ động dụ dỗ cháu, cháu lại không ép Thôi Cẩm Văn, dì thử hỏi xem, có phải cậu ta chủ động chơi cùng cháu hay không?" "Cháu chỉ xem cậu ta như bạn bè mới đồng ý chơi cùng cậu ta, không ngờ dì lại nghĩ cháu như vậy. Thôi bỏ đi, cháu sai rồi, được chưa?" Cô bé vừa nói vừa xòe tay nhỏ ra, vẻ mặt không kiên nhẫn kiểu "Dì nói gì cũng đúng". (Xin lỗi, được chưa, bạn là nhất =))))) Mọi người: "......" Lời phát biểu này rốt cục là không biết xấu hổ tới mức nào đây? Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Lư Nguyệt Tình không bình thường. "......" Ngọn lửa trong lòng Lư Nguyệt Tình cứ thế bị dập tắt mà không kịp chuẩn bị trước, bà bật cười đi đến bên cạnh con gái mình, che lại cái miệng nhỏ vẫn còn muốn nói gì đó kia. Không khí hơi xấu hổ, mọi người đều không biết nên nói cái gì cho đúng. Lúc này, quản gia vẫn luôn yên lặng chờ một bên tiến lên, giọng ôn tồn nói: "Phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối, các vị phu nhân có thể dẫn theo tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư vào ăn cơm." Đám người lập tức giải tán, trái tim bà Thôi bị chọc tức lập tức dẫn theo một trai một gái nhanh chóng rời đi, giống như chậm một bước nữa sẽ nhồi máu cơ tim cấp tính mất. Xung quanh rất nhanh yên tĩnh trở lại, Cố Cảnh Nhàn cười cười, vẫy tay với ba anh em: "Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm." Hai anh em đều đã từng gặp cảnh tượng kinh khủng hơn, Sâm Sâm có chị gái bảo vệ, giống như không sợ gì, ba anh em căn bản không quan tâm đến chuyện vừa xảy ra, tay trong tay cùng quản gia và cô lớn nhảy tung tăng đến nhà ăn. Lư Nguyệt Tình bất đắc dĩ, chỉ đành đuổi theo phía sau. Hình thức tiệc tối chọn là tiệc đứng, Cố Cảnh Nhàn và Lư Nguyệt Tình giúp những đứa trẻ lấy đồ ăn, ngồi cùng nhau. "Uống không?" Cố Cảnh Nhàn cầm lấy một chén rượu từ trên khay người hầu bưng tới, lịch sự hỏi. Không nghĩ Lư Nguyệt Tình đồng ý, lấy toàn bộ khay, Cố Cảnh Nhàn nhìn thấy nheo mắt, vội vàng đưa tay ngăn cản. "Dừng, cô có từng uống rượu chưa? Đừng nhìn mấy chén trên này có màu sắc đẹp, trên thực tế độ cồn đều 40° trở lên, người không am hiểu uống rượu uống một ly sẽ say ngay lập tức." "Không sao." Lư Nguyệt Tình hất tay cô, cứ như bất chấp tất cả, cầm lấy một chén rượu uống một hơi. Thái độ hào phóng, động tác lưu loát. Nếu như uống xong không bị choáng váng đến mức ho như một đứa trẻ, thì vô cùng hoàn mỹ. Cố Cảnh Nhàn bất đắc dĩ vỗ vỗ giúp bà: "Cô cũng thật biết hành hạ, việc gì phải làm như vậy?" Lư Nguyệt Tình không biết lời này là đang nói về rượu hay là nói về bà và Cố Cảnh Dương, đúng là bà uống rượu không tốt, uống cạn một ly đầu óc lập tức choáng váng. Tiếp tục cầm lấy một ly rót vào trong miệng, Lư Nguyệt Tình đặt cái ly xuống, lớn tiếng nói: "Tôi biết các người xem thường tôi." Cố Cảnh Nhàn thu tay, lắc lắc chén rượu, không phủ nhận, hỏi ngược lại: "Vậy cô có biết vì sao cô lại bị người khác xem thường không?" Lư Nguyệt Tình cười nhạo một tiếng: "Bởi vì nhà tôi là nhà giàu mới nổi, tôi cũng không rõ, ba mẹ tôi kiếm tiền bằng bản lĩnh, các người dựa vào cái gì để xem thường." "À." Cố Cảnh Nhàn cũng cười, lắc đầu: "Nếu cô nghĩ như vậy, thế thì đừng trách người khác xem thường cô. Ba mẹ cô có bản lĩnh kiếm tiền, đúng là có những kẻ tiểu nhân nói xấu sau lương, nhưng có người nào dám nói trước mặt khi gặp cô không?" "Đàn ông quan trọng đến vậy sao? Rõ ràng gia đình có điều kiện rất tốt, bản thân vẫn sống tốt, tự hạ thấp bản thân thành hạt bụi. Lư Nguyệt Tình, không phải cha mẹ cô khiến cô không dám ngẩng đầu, ngược lại là cô, làm cho bọn họ phải chịu sự cười nhạo đáng lẽ không nên có." Tuy rằng Cố Cảnh Dương là em trai của bà ấy, nhưng Cố Cảnh Nhàn không thể không thừa nhận, thằng nhóc này đúng là không phải thứ tốt đẹp gì. Chẳng qua Lư Nguyệt Tình cũng không hoàn toàn là người bị hại, Cố Cảnh Dương gây tổn thương cho bà, bà lại đem tổn thương chuyển lên người ba mẹ của bà, có lẽ là bà vô ý, nhưng vẫn cứ là tổn thương. Lư Nguyệt Tình sửng sốt, không nói gì, không biết có nghe vào hay không. Cố Cảnh Nhàn thấy thế không hề nhìn bà, quay đầu nói chuyện phiếm với bọn trẻ. Sắc trời tối dần, Cố lão phu nhân mặc lễ phục tinh xảo, chậm rãi đi từ trên lầu xuống, Cố Cảnh Di và Tiết Lam Nhã đứng chung một chỗ cách cách bà cụ nửa bước chân, hai người ăn mặc lễ phục cùng màu, giống như một đôi chị em thân thiết. Tiết Lam Nhã và Cố lão phu nhân cười nhạt bắt chuyện với nhóm phu nhân, nhưng một đôi mắt lại không ngừng nhìn chung quanh. Nhìn thấy Lư Nguyệt Tình dẫn bọn nhỏ đi đến từ bên này, khóe miệng cong lên, nhẹ nhàng chen vào nói: "Hôm nay đại sảnh có nhiều người đến như vậy, không bằng tôi đàn một bản nhạc bằng dương cầm góp vui." "Được đó." Lập tức có quý phu nhân đồng ý, cười nói: "Tôi nhớ rõ trình độ đàn dương cầm của Lam Nhã còn nhận được rất nhiều khen ngợi, nhưng lại không tiếp tục học chuyên sâu, thật đáng tiếc." Tiết Lam Nhã cười ngại ngùng, chờ Lư Nguyệt Tình đến gần, lại nói: "Tôi nghe nói Cố tam thiếu phu nhân cũng từng học dương cầm, không bằng chúng ta cùng đến đánh một bài bốn tay, được không?" Lời này vừa nói ra nháy mắt yên lặng, Cố lão phu nhân cười cười, mặt cúi gằm xuống, không rõ vui buồn. Tiêu Tiêu nhìn người lớn yên lặng, bỗng nhiên tay nhỏ giơ lên: "Để con, Tiêu Tiêu cũng muốn biểu diễn một tiết mục." Dù sao lời nói của trẻ con cũng có hiệu quả giảm bớt sự xấu hổ, có người nhanh chóng nói tiếp: "Đây là con gái của Cảnh Dương à, lớn lên thật đáng yêu, con muốn biểu diễn tiết mục gì vậy?" "Ca hát ạ!" "Ai da, tốt quá." Có người tiếp lời: "Vốn dĩ chúng ta cũng không phải bữa tiệc long trọng gì, để bọn nhỏ biểu diễn vài tiết mục ca hát cũng tốt đó." Bà ta vừa nói, tất cả mọi người ta nháy mắt người, người nháy mắt ta thay nhau tiếp lời, sắc mặt Cố lão phu nhân hơi trở lại bình thường, gật đầu e ngại, sai người làm: "Cho người đi chuẩn bị đi." Sắc mặt Tiết Lam Nhã khó coi, có điều lúc này không thích hợp tiếp tục đâm chọc Lư Nguyệt Tình, chỉ có thể im lặng không nói gì. Hành động của người làm rất nhanh, dọn trống một khoảng giữa đại sảnh, chuyển microphone đến, còn hỏi Tiêu Tiêu cần nhạc gì. Tiêu Tiêu lắc đầu: "Không cần, cháu tự làm." Người làm hơi kinh ngạc, chẳng lẽ phải tự đàn tự hát, cô bé này có làm được không đây! Tiêu Tiêu cầm microphone, đứng trên sân khấu tạm thời, mọi người vây xung quanh, vẻ mặt hiền hoà nhìn cô bé mặc váy hồng nhạt trước mặt. Vừa định vỗ tay cổ vũ, hàng loạt âm thanh điện tử không biết vang lên từ nơi nào, cô bé trên sân khấu một tay cầm microphone, một tay đưa lên cao. "Hây duuuuuu, nơi này là MC Nữu Hỗ Lộc • Tiêu Tiêu, what's up man." Mọi người: "......" MC Nữu Hỗ Lộc • Tiêu Tiêu say sưa hát, cảm xúc dạt dào, cố gắng tương tác với bên dưới, cô bé vọt vào trong đám người giơ microphone lên trước mặt Tiết Lam Nhã: "À đúng rồi, cháu hỏi cô muốn gì, cô nói cô tên Điên Nha, một đấm đấm gãy răng cô, nói Điên Nha!" ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]