“ Đứng lại, đứng lại cho ta “
“ Chết tiệt, đứng lại “
“ A, Tần Dịch, Địch Phong, hai người các ngươi không bằng súc sinh a, a, a “
Phía xa vang lên tiếng gầm rú của ba thiếu niên, phía sau hai người thiếu niên vẻ mập mạp, khuôn mặt toát ra vẽ hung ác, dữ tợn, người vác côn, kẻ cầm đao, phía trước người thiếu niên lại là dáng người thư sinh, khuôn mặt thanh tú có phần bị bạt nhược vì hoảng sợ, tay cầm sáo ngọc điên cuồng bỏ chạy.
Đại địa cuồng phong nổi dậy, mây đen không biết từ đâu kéo đến giăng kín cả bầu trời.
“ Chạy a, chạy a, làm sao không chạy nữa “
“ Ha ha ha.... “
" Ầm... ". Tiếng sét dội vang trời
" Mẹ, hết cả hồn ". Tần Dịch thầm mắng
Thanh tú thiếu niên khuôn mặt vốn đã bạt nhược nay càng trắng bệch ra, ánh mắt toát ra sự thất vọng và không cam tâm.
“ Ông trời, chẳng nhẹ ông dương mắt nhìn kẻ ác làm việc xấu thì ung dung tự tại, người tốt thì khắp nơi bị bắt nạt, áp bức, ông nhìn xuống đây mà xem, thiên lí ở đâu, công đạo ở đâu chứ “. Thiếu niên ngước mắt nhìn trời than thở, cúi đầu nhìn vực thẳm lòng ai oán
“ Chẳng nhẽ Phong Vũ ta số mệnh chỉ đến đây thôi sao, ta không cam tâm a, ta còn mẫu thân, còn muội muội phải chăm sóc, ta không thể chết á “
“ Phong Vũ a, Phong Vũ, ngươi không có ngờ mình lại có ngày hôm nay chứ “. Địch Phong cầm đao, ánh mắt khinh miệt nhìn Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vu-phong-van/572/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.