Chuyển ngữ: Mic
Hành trình về đi buổi tối, Ân Chi Dao mệt vô cùng, gối lên vai Trình Vọng thiu thiu ngủ. Chuyện này cũng khiến Kiều Chính Dương lái xe suốt cả đoạn đường oán giận không thôi.
Lúc Ân Chi Dao tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau.
Còn Trình Vọng và Kiều Chính Dương thì đã trở về Bắc Thành bằng chuyến bay sớm.
Khi tỉnh dậy, trong điện thoại là hai tin nhắn của Trình Vọng và Kiều Chính Dương trước khi lên máy bay.
Kiều Chính Dương: “Tao đi đây, khoảng thời gian này không có tao, mày bình tĩnh suy nghĩ đi, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa!”
Cô không trả lời anh chàng, vội vã mở khung trò chuyện của Trình Vọng, anh chỉ gửi cô bốn chữ–
“Giai kỳ như mộng.”
Ân Chi Dao nằm trên giường, tay ôm điện thoại, đầu vẫn luôn lởn vởn lời bài thơ “Thước Kiều Tiên”: “Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ…”
Thước Kiều Tiên – Tần Quán (Trích)
Nhu tình tự thuỷ,
Giai kỳ như mộng,
Nhẫn có Thước kiều quy lộ!
Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,
Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ
Thước Kiều Tiên (Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)
Tình mềm tựa nước,
Hẹn đẹp như mơ
Cầu Thước nhìn về ngại nỗi,
Hai tình ví phỏng mãi lâu dài,
Đâu cứ phải mai mai tối tối
Chuyến du lịch lần này đối với cuộc sống của một học sinh mười hai như Ân Chi Dao mà nói tựa như một giấc mộng ngọt ngào đêm mùa hạ, đáng để trở thành ký ức trân quý cả đời.
Kỳ nghỉ một tháng năm kết thúc, Ân Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vong/1059977/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.