Chuyển ngữ: Mic
Ân Chi Dao bị Tạ Uyên nắm cổ tay, lôi lôi kéo kéo ra khỏi cổng trường.
Trong lòng Ân Chi Dao vẫn thầm trách Tạ Uyên vừa rồi bắt cô phải xin lỗi, dùng sức giãy khỏi tay anh.
“Chỉ vì chuyện nhỏ như bộ đồng phục mà em ra tay đánh người?” Tạ Uyên tức giận, chỉ vào cô nói: “Càng lúc càng làm càn phải không?”
Ân Chi Dao có chút hoảng sợ, nhỏ giọng lầm bầm: “Người một lời không hợp đã xắn tay áo đánh người thì không có tư cách dạy dỗ em.”
“Anh đánh nhau, mẹ nó anh đánh nhau là vì ai hả.” Tạ Uyên nhịn không được chửi thề: “Em vì một bộ đồng phục rách?”
“Không phải đồng phục rách! Anh chẳng biết gì cả.” Ân Chi Dao nổi xung: “Dù gì anh cũng đã giao lại em cho mẹ em rồi, anh còn quản em làm gì chứ!”
Tạ Uyên biết kể từ khi Tô Văn Nhuế dẫn cô nhóc đi, mà anh lại chưa từng nói một câu giữ lại thì Ân Chi Dao vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Đúng vậy, hà cớ gì anh phải quản em chứ.”
Tạ Uyên cười lạnh, dường như cũng cảm thấy lựa chọn này của mình có phần hoang đường.
Người đàn ông kia hại hắn nhà tan cửa nát, ông ta chết là đáng, thế nên hà cớ gì anh còn muốn quản con gái của ông ta cơ chứ…
Tạ Uyên không để ý cô nữa, xoay người lạnh lùng bỏ đi.
Ân Chi Dao chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt vừa thất vọng vừa lạnh lẽo như thế của Tạ Uyên, cô liền có chút hoảng hốt, hét to một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vong/1059967/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.