Chuyển ngữ: Mic
Ân Chi Dao làm bài tập về nhà, chờ hơn bốn mươi phút cùng không thấy Trình vọng gửi ảnh chụp bài tập đến.
Cô nhịn không được gọi điện cho Trình Vọng: “Anh tìm được vở bài tập của em chưa?”
“Tìm được rồi, dưới lầu.”
“Hả?” Ân Chi Dao sửng sốt.
“Mau xuống đây, chờ em ở dưới lầu.”
Ân Chi Dao hết sức ngạc nhiên cúp máy, lao ra khỏi phòng.
Có điều, lúc đang mang giày thì cô lại như nhớ tới gì đó, vội vội vàng vàng chạy về phòng, cầm cây lược trên bàn chải mái tóc xõa của mình, sau đó cẩn thận thoa son, bập bập môi, lúc này mới ra cửa.
Hiện giờ trời đã tối, ngọn đèn trước cửa chiếu ánh sáng mờ mờ, Trình Vọng tựa bên hiên cửa, vóc người cao ráo trong bộ đồng phục trắng là điểm sáng duy nhất trong bóng tối.
Trông thấy anh, Ân Chi Dao rất ngạc nhiên: “Sao anh lại tới?”
Trình Vọng lấy vở bài tập từ trong cặp sách đưa cho cô: “Gọi xe thuận tiện qua đây, không xa lắm.”
“Rất xa mà, băng qua cả thành phố.”
“Bây giờ cũng không kẹt xe.”
Ân Chi Dao cảm động vô cùng, lại cảm thấy rất xấu hổ, móc di động: “Em trả lại tiền xe cho anh.”
Trình Vọng dùng đầu ngón tay búng đầu cô: “Làm bộ khách sáo đấy à.”
“Vậy cảm ơn anh trai.” Ân Chi Dao ôm vở bài tập: “Em sẽ làm hết bài tập.”
Dường như Trình Vọng không hề để tâm chuyện phải chạy một chuyến, hai tay đút vào túi, xoay người rời đi.
Cơn gió se se lạnh lướt qua mặt, anh đi được hai bước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vong/1059961/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.