Chuyển ngữ: Mic
May mà ra khỏi quảng trường, đối diện đường cái không xa chính là bệnh viện tỉnh.
Ân Chi Dao lo lắng Kiều Chính Dương khá nặng, một mình Trình Vọng đỡ anh chàng sẽ rất mệt nên cũng vội vàng chạy theo giúp đỡ.
“Em đi theo anh là được.”
Trình Vọng thấy Kiều Chính Dương thật sự đau đớn nên dứt khoát cõng anh chàng, chạy lên cầu vượt.
Vóc người Kiều Chính Dương cũng không hề gầy yếu, nhìn từ xa trông như con gấu. Trình Vọng cõng anh lên cầu thang, nhưng mỗi bước chân đều rất vững vàng.
Ân Chi Dao nhìn theo bóng lưng của hai người mà có chút hâm mộ Kiều Chính Dương.
Uầy, cô cũng muốn được anh Trình Vọng cõng.
Ba người đi tới bệnh viện tỉn. Trong phòng khám, dưới sự hỗ trợ của bác sĩ, Kiều Chính Dương cởi giày ra.
Chỉ thấy vị trí mắt cá chân anh sưng hết cả lên, xem ra thực sự là bị trật chân, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Bác sĩ xử lý sơ miệng vết thương, đắp thuốc tiêu viêm, đồng thời cũng căn dặn anh, thương tổn gân cốt một trăm ngày, ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt, không được tùy tiện cử động.
Sau khi đắp thuốc xong, Ân Chi Dao và Trình Vọng một trái một phải đỡ anh chàng ra khỏi phòng bệnh.
Ân Chi Dao lo lắng hỏi Trình Vọng: “Anh không sao chứ, bọn họ có làm anh bị thương không?”
“Trông anh giống bị thương à?”
Cô lắc lắc đầu, lại nói: “Bộ dạng anh lúc đánh nhau vừa rồi rất hung dữ ấy.”
“Dọa em rồi sao?”
“Có một chút.”
Cô nhớ lại dáng vẻ đánh nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-vong/1059956/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.