Buổi trưa, trời đầy mây –
Ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ xinh bay thơ lơ, một ngày trước còn chưa có, thế mà hiện giờ đã rơi đầy mặt đất rồi.
Hỏa lô trong vương phủ lúc nào cũng được đốt nóng cả, vốn là ngay cả phòng nhỏ cũng được cung cấp đầy đủ để luôn được ấm áp, thế nhưng, toàn bộ cửa sổ phía tây lại bị mở ra, khiến cho không khí lạnh ra bên ngoài không khó khăn gì mà xâm nhập vào trong phòng, hòa lẫn với hơi ấm ở trong phòng.
Khải Nghệ mới từ bên ngoài trở về, từ xa đã nhìn thấy tất cả cửa sổ đều bị mở ra, liền hổn hển chạy vào trong phòng, cảm thấy nhiệt độ trong phòng cùng nhiệt độ bên ngoài không khác nhau là mấy, giống y như hầm băng vậy, cơn tức lại càng tăng lên, nhưng tầm mắt ở nhìn tới người ấy đang không cảm thấy lạnh là gì mà đứng tựa lưng vào cửa sổ, khiến cơn tức giận ban đầu liền tiêu tan, chỉ còn lại có bất đắc dĩ cùng lo lắng. Ba ngày, bảo bối của hắn đã tỉnh lại được ba ngày rồi, mỗi lần trở về luôn nhìn thấy y phát ngốc mà ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng khiến người ta nhìn thấy lại cảm thấy đau lòng.
“Không phải đã nói không được mở cửa sổ ra rồi hay sao? Thân thể của ngươi còn chưa có khá lên đâu đó.” Không chỉ không khá, mà phải là nguy hiểm tới cực điểm mới đúng. Hắn nhẹ nhàng nói, đóng cửa sổ lại, đem người yếu ớt giống hệt như búp bê trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-tinh-doat-ai/1492393/chuong-28.html