“Phỉ!”
Vừa bừng tỉnh từng cơn ác mộng, Dương Phỉ liền thấy Bạch Phong Dao tràn đầy lo lắng ngồi bên giường mình.
“Lại thấy ác mộng?”
Bạch Phong Dao cầm một cái khăn ướt lau mồ hôi cho Dương Phỉ, cảm giác lạnh lẽo kia xua tan nỗi khiếp sợ còn tồn lại, khiến Dương Phỉ cảm thấy an tâm hơn.
“Tôi đánh thức cậu sao?”
Dương Phỉ biết, mỗi khi mơ thấy ác mộng mình đều thét lên trước khi tỉnh lại.
Từ ngày tham gia tang lễ Trương Tuyết, liền bắt đầu mơ thấy những cơn ác mộng giống nhau lặp đi lặp lại, Dương Phỉ biết khả năng lớn nhất có lẽ là sự lên án nghiêm khắc của Lâm Tĩnh San trong tang lễ.
Hung thủ giết người.
Cho dù thời trung học, cũng không có người lên án hắn như vậy, mọi người đều cho rằng Sở Lăng giết Liêu Đông Đình sau đó chạy án, căn bản không hề nghĩ đến Sở Lăng đã sớm chết trong tay hắn.
Đối với chuyện lỡ tay giết Sở Lăng, Dương Phỉ chưa từng hối hận qua, hắn chỉ sợ hãi phải gánh vác tội danh tội phạm vị thành niên vì chuyện này, khiến cho mẹ Sở thương tâm, hoặc là bị người khác chỉ trỏ nói nàng có một đứa con là tội phạm giết người.
Dư luận xã hội còn hơn một lưỡi dao vô hình, giết người không thấy máu.
Mấy năm qua, ngẫu nhiên Dương Phỉ mới nhớ tới chuyện hắn từng giết Sở Lăng, người tên Sở Lăng này, đã bị hắn dần dần quên lãng theo thời gian.
Dương Phỉ nghĩ đợi qua vài năm nữa, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu/2017787/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.