Ba một tiếng, vị cảnh sát khép lại sổ ghi chép, nói: “Những chuyện đã xảy ra, tôi đại khái đã hiểu được, nhưng vẫn còn vài chỗ nghi vấn, có lẽ mấy ngày nữa còn có thể tới tìm hai vị nói chuyện, nếu có chỗ quấy rầy, thỉnh hai vị thứ lỗi.”
Bạch Phong Dao nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp điều tra.”
“Cám ơn sự hợp tác của hai vị.”
Dương Phỉ cào cào tóc, mặt dày nói: “Đúng rồi sếp, có thể phiền ngài giúp chúng tôi giả thích một chút lý do không đến lớp với giáo viên được không?”
Vị cảnh sát nói: “Đương nhiên có thể, là tôi làm chậm trễ thời gian của các vị, có thể cho tôi số điện thoại liên lạc của giáo viên cậu được không?”
“Tôi không nhớ… Phong Dao, cậu có số điện thoại của thầy cô hay trường học không?”
Bạch Phong Dao sớm đã quen tính cách Dương Phỉ, chỉ có thể cười khổ báo tên cùng số điện thoại giáo viên phụ trách.
Cảnh sát đi rồi, Dương Phỉ thở ra một hơi, nằm dài lên ghế sô pha không nhúc nhích.
“Phỉ, cậu muốn uống gì không?”
Dương Phỉ đem mặt vùi vào ghế sô pha mềm mại, uể ỏai đáp: “Không cần…”
Bạch Phong Dao ngồi xuống bên cạnh, vỗ về lưng hắn, quan tâm hỏi: “Sao lại không vui?”
“Chỉ có chút khó chịu.” Dương Phỉ di chuyển một chút, gối đầu lên đùi Bạch Phong Dao, vươn tay đùa giỡn mấy sợi tóc lòa xòa của hắn.
“Con đàn bà đê tiện kia thật sự đáng ghét… Ngay cả khi chết cũng muốn tạo phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu/2017770/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.