“Hử? Lại có người vờ tự sát à?”
Dương Phỉ một tay cầm sandwich, một tay bưng sữa, từ trong bếp chạy ra, vẻ mặt tò mò “lại nữa à”.
“Vờ cái gì? Là tự sát thật.”
Tựa hồ cảm thấy tò mò với tin tức này, Dương Phỉ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Bạch Phong Dao, cảm thán chậc chậc hai tiếng.
“Nghe chuyên gia nói, loại người thật sự muốn chết thì sẽ không rên một tiếng đã chạy đi tự sát, còn cái loại đứng trên sân thượng hô to “tôi muốn tự sát”, như vậy cũng không thật sự muốn chết, nhiều lắm là làm cho đội phòng cháy chữa cháy vận động một chút mà thôi.” Bỗng dưng, Dương Phỉ nhìn chằm chằm tivi kinh ngạc kêu lên: “Oa oa! Phong Dao, cậu xem! Đó không phải ông Trần sao? Trời! Ổng lên tivi kìa.”
Ông Trần cũng giống như ông Trương, đều làm trong công ty bảo an, bọn họ đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ khu nhà này.
Nhìn bộ dáng ông Trần trên TV hình như đang chuẩn bị đi làm, mặc đồng phục của công ty bảo an, thay công ty bọn họ quảng cáo.
Nếu để cho ông chủ đang ăn bữa sáng của bọn họ thấy, nói không chừng sẽ lập tức chụp bàn nhảy lên, cười ha ha ba tiếng, hô to “trời cũng giúp ta” đi.
Đây chính là phương pháp tốt nhất tiết kiệm tiết kiệm không ít tiền quảng cáo a.
Đối mặt một đám phóng viên ùa lên, ông Trần chỉ có thể ngại ngùng gãi đầu, không còn chút hình tượng đáng sợ thường ngày.
“Ha ha ha! Cái ông Trần đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu/2017764/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.