“Trương Tuyết?” Trên mặt Bạch Phong Dao hiện lên biểu tình nghi hoặc hoàn mỹ, đi về phía Trương Tuyết.
Nghe thấy có người gọi tên mình, Trương Tuyết theo bản năng nhìn về hướng phát ra thanh âm.
“Anh Bạch!”
Bạch Phong Dao cười hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Trương Tuyết có chút nôn nóng hỏi: “Phỉ có ở nhà không? Tôi gọi di động cho hắn, nhưng hắn tắt máy, bảo vệ lại không cho tôi vào… Tôi có việc gấp muốn tìm Phỉ.”
Bạch Phong Dao kinh ngạc nói: “Hôm nay hắn đi làm, cô không biết sao? Buổi sáng hắn tới công trường, đại khái khỏang ba giờ rưỡi mới về.”
“A… Đúng vậy, hôm nay hắn phải đi làm… Tôi quên…” Nói xong, hốc mắt Trương Tuyết bỗng dưng chảy xuống hai hàng lệ.
Bạch Phong Dao kích động nói: “Trương Tuyết, sao cô lại khóc?” Hắn luống cuống tay chân lôi khăn giấy ra.
Trương Tuyết tiếp nhận bao khăn giấy Bạch Phong Dao đưa qua, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Bạch Phong Dao trấn an nói: “Trương Tuyết, cô đừng khóc, nói cho tôi biết, giữa cô và a Phỉ xảy ra chuyện gì sao?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc đến chuyện này, nước mắt Trương Tuyết lại thi nhau rơi xuống, nàng nghẹn ngào nói: “Phỉ, Phỉ đột nhiên gởi tin nhắn nói, nói, nói hắn muốn… Hắn muốn chia tay với tôi…”
“Chia tay cô?” Bạch Phong Dao vẻ mặt kinh ngạc, sau đó hắn nhìn quanh bốn phía, thấy bảo vệ đang từ trong phòng bảo vệ nhìn bọn họ.
“Ở đây không tiện nói chuyện, đi lên phòng bọn tôi tốt hơn, tôi đại khái biết tại sao a Phỉ lại gửi tin nhắn như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu/139941/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.