Cha mẹ Thành Công mất sớm, hắn ở với bà nội. Nhưng khi hắn lên đại học thì bà cũng qua đời.
Để có thể tiếp tục theo đuổi giảng đường, giai đoạn sinh viên hắn sáng đi học tối đi làm, từng giây từng phút đều không thở lấy được một hơi. Nhưng mà hắn chưa bao giờ than thở cả.
Không phải vì không muốn, mà là vì không có ai để than.
Lúc hắn đạp xe ngang qua một trường cấp ba, hắn trông thấy một đám học sinh cấp hai đang đánh nhau. Nhìn đồng phục thì hẳn là hai trường khác nhau.
Con trai ở tuổi này dư thừa hormone, thỉnh thoảng động tay chân cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà cái thằng nhãi cầm đầu kia tóc thì nhuộm vàng choé, tai bấm khuyên, trong miệng còn ngậm điếu thuốc chưa tàn, vừa nhìn đã biết là hạng học sinh cá biệt rồi.
Nói theo lời bà của hắn thì là loại người sớm hay muộn cũng vào tù.
"Hôm nay tới đây thôi, về sau mày còn lởn vởn trước mặt tao thì ông đây đánh chết mày." Thằng oắt tóc vàng đạp lên người đối thủ, khinh bỉ nói.
Thành Công chậc một tiếng trong lòng, hắn chẳng hứng thú gì với việc dây vào ân oán giữa bọn nhóc con, cho nên xe đạp một đường chạy thẳng không ngoái lại.
Ngày hôm nay là Giáng Sinh, công việc của hắn cần phải đóng giả ông già Noel để phát quà cho đám trẻ con trong công viên.
Sau khi phát hết bao quà rồi, Thành Công trên đường đi ra bãi đỗ xe thì lại gặp nhóc tóc vàng kia.
Y ngồi một mình trên ghế đá, quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-thu-thanh-cong/1037466/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.